Chương 40: (Vô Đề)

Tên của trường đại học này được phủ thiếp vàng khắc trên đá cẩm thạch, tên là học viện Thánh John, Tề Hoan dõi mắt nhìn, bên trong khuôn viên trường vàng son lộng lẫy, phía trước cổng xe ngựa qua lại ồn náo náo nhiệt, các sinh viên ra vào không phú thì quý vẻ mặt đầy phấn khởi.

Tề Hoan theo Nancy vào cổng nhưng có một bảo vệ ra đuổi cô đi.

"Đi đi đi, chỗ này ăn xin không được vào!"

Giọng nói của người đàn ông trung niên khá lớn, tất cả sinh viên đều quay đầu nhìn về phía Nancy xì xào bàn tán.

Mặt Nancy trắng bệch, đây là bộ quần áo sạch sẽ nhất mà cô có, cô nhỏ giọng giải thích "Tôi không phải tới đây ăn xin, tôi tới tìm người."

"Cô quen sinh viên học trong trường này sao? Người ở nơi này đều là thiếu gia tiểu thư nhà giàu." Bảo vệ nói với giọng điệu đầy khinh thường "Mấy trò lừa đảo như vậy tôi gặp nhiều rồi, nể tình cô còn đang bế con nhỏ nên tôi không truy cứu nữa, đi nhanh đi, nếu cô còn không đi tôi sẽ gọi cảnh sát tới."

Ông ta nói xong thì đưa tay đẩy cô ra ngoài.

Đứa bé nhạy bén cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm liền oa một tiếng khóc lên, Nancy không còn cách nào khác đành phải lui về bên cạnh cột đá phía ngoài cổng trường dỗ dành đứa nhỏ.

"Bé ngoan, bé ngoan, một lát nữa là chúng ta có thể gặp baba rồi."

Trước cổng trường người đến người đi, ai đi qua cũng ghé mắt nhìn cô gái đang ôm đứa bé đứng ngay phía cạnh cổng trường này, sự tồn tại của cô không phù hợp với nơi đọc sách này, Tề Hoan đứng bên cạnh cô, tuy những ánh mắt đó không phải cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy khó xử giùm Nancy.

Nancy cũng chỉ mới mười bảy tuổi, cùng độ tuổi với những cô cậu đang theo học ở đây, nhưng con nhà có tiền thì còn đang ngây ngô tung tăng đi học, còn Nancy thì bị người nhà xua đuổi, đã sớm nếm đủ đắng cay cuộc đời.

Nhưng Nancy giống như là không cảm nhận được những ánh mắt xoi mói từ phía sau lưng mình, cô nhẹ nhàng cất giọng hát ru bé con ngủ, đứa nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Không lâu sau có một nam sinh đi tới, giọng điệu ngả ngớn "Tiểu thư, cô muốn vào trong trường học phải không? Tôi có thể đưa cô vào đó."

"Thật không?" Nancy ôm đứa bé cúi đầu nói cảm ơn không ngừng "Thiếu gia cậu đúng là một người tốt!"

"Ồ, nhưng mà tôi có một điều kiện." Nam sinh nói được một nửa thì dừng lại, sau đó ghé sát tai Nancy nói "Bỏ đứa bé qua một bên, theo tôi vui vẻ một lúc…."

Chờ hắn nói xong Nancy mới ý thức được có điều không đúng, cô tức giận giơ tay muốn đánh người kia nhưng bị túm lại.

"Hung dữ như vậy….. Tôi thích….. Đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Nam sinh nhếch miệng cười nhưng ánh mắt lạnh lẽo.

Nancy là một cô gái sức đơn lực mỏng nên chẳng thể chiếm được lợi thế, thêm việc trong tay cô còn ôm một đứa bé nữa làm cô bị bức lui lại từng bước, cô muốn kêu cứu nhưng đám người xung quanh với tiêu chí nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đều tránh né không có ai tới giúp cô.

Vào lúc cô bị dồn ép tới mức không còn đường lui thì một giọng nữ vang lên —-

"Cậu đang làm cái gì đấy?"

Giọng nói trong trẻo dịu dàng giống nhưng một dòng suối mát, nam sinh đứng trước mặt khi dễ cô đột nhiên thay đổi vẻ mặt vô lại nãy giờ, hắn ta quay người lại, cúi đầu nói "Tiểu thư Della, gặp được ngài ở đây thật sự là vinh hạnh của tôi!"

Tề Hoan thấy Nancy ôm đứa bé ngẩng đầu lên nhìn.

Đây chính là Della, làn da trắng trẻo nhẵn nhụi nhìn giống như một miếng ngọc cao cấp, đẹp không tỳ vết, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng tinh tế, mái tóc vàng óng được mắt trời chiếu sáng rực rỡ, trên chân là đôi giày da được làm thủ công không dính chút bụi, cả người toát lên vẻ tiểu thư an nhàn sang chảnh.

Nancy nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người Della không thể dời đi.

Sau khi Della đuổi nam sinh kia xong mới đi tới chỗ Nancy nhỏ nhẹ nói "Cô có sao không. Cô ở đây chờ ai vậy? Nếu tôi biết thì có thể giúp cô tìm người."

Tề Hoan đứng bên cạnh ngửi thấy mùi hương hoa tươi mát, Nancy đứng bên cạnh chắc là cũng ngửi được, cô đỏ mặt gật đầu "Tôi muốn vào trường tìm Otto, ngài có thể mang tôi vào trong không?"

Tề Hoan cũng không biết tại sao Nancy không nói cho Della biết quan hệ giữa mình với Otto, nếu bây giờ cô nói ra thì sau này sẽ không gặp phải những khó khăn đau khổ kia nữa.

Nhưng có lẽ là Nancy có tính toán riêng, có thể cô biết là trong mắt những học sinh ở đây cô là một kẻ nghèo túng xấu xí, cô không dám nói tới quan hệ giữa mình và Otto vì sợ làm mất mặt Otto.

"Otto?" Della vui vẻ, giọng nói nhỏ nhẹ "Cô từ nông thôn tới đây tìm anh ấy sao? Anh ấy học rất giỏi, cha ta rất thưởng thức anh ấy nên đã giúp đỡ anh ấy từ năm nhất, đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn bè của anh ấy đó."

Nghe Della khen Otto Nancy chỉ ngại ngùng cười "Đúng vậy, tôi là tới tìm anh ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!