Búp bê là từ trong hộp quà hệ thống chuẩn bị chạy ra, chẳng trách tối hôm qua cậu nghe tiếng sột soạt với tiếng gặm cắn, hệ thống cảnh báo là búp bê ở trong phòng của cậu, đó chính là một chân của con búp bê được bỏ trong hộp đang mọc ra, tới khi mọc thành một con búp bê hoàn chỉnh thì gặm thủng hộp quà chui ra.
Tối hôm qua người hầu nhìn thấy hình bóng của búp bê chắc là con búp bê trong phòng cậu lén chạy ra ngoài.
Tề Hoan cảm thấy mình quá chủ quan rồi, đáng ra cậu nên kiểm tra hộp quà từ lúc đầu mới đúng.
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, búp bê đã biến thành hai con, với lại nhìn bộ dạng của chúng nó thì có vẻ như cậu đã chọc giận nó rồi, bây giờ việc quan trọng nhất là phải sống sót cái đã.
Búp bê dồn họ vào một góc vắng, trong tay Tề Hoan chẳng có vũ khí gì, bên cạnh cũng chỉ có cái bàn bị đổ nước trà, cậu nhanh chóng nói "Phải nghĩ cách trói chúng lại."
Vẻ mặt Văn Tu đau khổ, cái này buộc thế nào được.
Hai con búp bê giống nhau đồng loạt nhảy lên, trong cái khó ló cái khôn Tề Hoan nhấc bàn trà làm tấm chắn, nhưng không ngờ là hàm răng búp bê cực bén trực tiếp cạp thủng một lỗ trên mặt bàn, cái đầu nó chui vào gào thét không ngừng.
Tề Hoan liếc mắt ra hiệu cho Văn Tu, hai người lật mặt bàn úp xuống đất, con búp bê kẹt trong bàn cũng bị úp mặt xuống đất thân thể chỏng lên trời vùng vẫy điên cuồng, Tề Hoan giơ hai tay túm lấy cổ hai con búp bê.
Búp bê gào thét nhưng không thể động đậy gì được nữa.
"Cầm ga giường ra cột chúng nó vào chân giường." Sức lực của búp bê rất lớn làm Tề Hoan nắm rất vất vả, cứ như vậy chẳng mấy chốc búp bê có thể thoát được, cậu chỉ Văn Tu làm, trong lúc đang buộc một con búp bê thì đột nhiên nghe tiếng gầm đầy tức giận từ nơi khác, theo tiếng gầm đó còn có vài tiếng kêu la thảm thiết.
Tề Hoan giật mình, tầng này đều toàn là người chơi ở, chẳng lẽ ở phòng khác đã xảy ra chuyện gì, ngay lúc bọn họ thất thần thì một con búp bê đột nhiên quay đầu cắn nát mặt bàn, cắn tới gần chỗ tay Văn Tu, Tề Hoan vội túm chặt gáy con búp bê trở tay đập đầu nó vào trên cửa.
Con búp bê thấy vậy liền trực tiếp há miệng gặm luôn cái cửa tạo thành một cái lỗ lớn, một con khác cũng chạy ra theo.
Tiếng hét thảm thiết vẫn còn vang vọng ở ngoài hành lang, Tề Hoan và Văn Tu quyết định mở cửa, ngoài hành lang có sáu bảy con búp bê y chang nhau đồng loạt dừng động tác nhìn về phía bọn họ.
Thì ra không chỉ có một con búp bê! E rằng trong mỗi hộp quà thì hệ thống đều bỏ bộ phận của con búp bê vào.
Trên mặt đất máu chảy lênh láng, Tề Hoan dẫm lên vũng máu quan sát thi thể đã nát bấy không thể nhìn ra dáng vẻ lúc đầu, chỉ có thể thông qua quần áo mới miễn cưỡng nhận ra thân phận của người này, nơi này quả thật là đã biến thành địa ngục trần gian, mùi máu tươi đậm đặc khiến cho người ta buồn nôn.
Tề Hoan không ngờ là chỉ mới qua một lúc mà cả tòa biệt thự đã bị mấy con búp bê giết người máu chảy thành sông.
Một đám búp bê tụ lại với nhau làm Tề Hoan không thể phân biệt được hai con búp bê ở trong phòng cậu lúc trước nữa, cánh cửa ở một gian phòng khá gần bọn họ đột nhiên vang lên tiếng nổ, Mạnh Tiểu Vũ và Mạnh Tiểu Xuân vọt ra ngoài, trên người Mạnh Tiểu Vũ còn có một vòng sáng nhạt màu, hắn ta đang bảo vệ Mạnh Tiểu Xuân lùi dần về phía sau, xem ra búp bê không làm gì được hắn ta.
Mạnh Tiểu Vũ thấy Tề Hoan và Văn Tu xong vẫn còn có tinh thần chào hỏi bọn họ "Các cậu còn chưa chết nha."
"Tất nhiên là chúng tôi không chết được rồi!" Văn Tu vừa nói xong thì thấy một cái tay bị gãy bay tới làm cho cậu nhóc sợ hãi không nói nên lời.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách tốt, bọn họ với búp bê không thù không oán gì, tại sao hôm qua búp bê không giết bọn họ mà hôm nay lại đại khai sát giới?
Không đúng, tối hôm qua Otto tiên sinh chết, nói cách khác thì mục tiêu của búp bê không phải là bọn họ! Sau khi hiểu rõ tất cả thì Tề Hoan thay đổi sắc mặt, nơi này không thể ở lâu, tiểu thư Beth ở tầng một đang gặp nguy hiểm.
Nhưng cầu thang đi từ tầng hai xuống tầng một đang bị đám búp bê chiếm giữ, nếu muốn đi qua chắc chắn phải trải qua một cuộc chiến ác liệt, Tề Hoan vẫy vẫy tay gọi Văn Tu trở về phòng, sau đó từ cửa sổ phòng tầng hai trực tiếp nhảy xuống!
Tề Hoan cũng không nhảy bừa, tầng hai vốn không cao lắm, với lại bên dưới có vườn hoa làm đệm giảm xóc nên chỉ cần bảo vệ tốt mấy khớp xương thì xác suất bị thương là rất thấp, mà Văn Tu thì có thể chất vượt trội nên nhảy từ tầng hai xuống cũng không có việc gì.
Cả trang viên vẫn mang dáng vẻ yên tĩnh như cũ, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, có ai mà ngờ được là bên trong căn biệt thự lại có một trận đồ sát dã man đây.
Cửa lớn tòa biệt thự đã bị khóa lại, bình thường vào thời gian này cửa vẫn chưa khóa, khẳng định là có người cố ý khóa lại, ánh mắt Tề Hoan tối lại, cậu mang Văn Tu đi xuyên qua vườn hoa.
Vào buổi trưa khi tới phòng của Otto tiên sinh Tề Hoan cố ý nhỡ kỹ vị trí từng phòng, lúc này trong đầu Tề Hoan đang hiện lên một mô hình 3D của tòa biệt thự, cậu nhanh chóng tìm được phòng của tiểu thư Beth, đèn ngủ trong phòng Beth đã tắt, cửa sổ đã khóa chặt, bên trong phòng một mảnh tối đen.
Tề Hoan kêu hai tiếng nhưng không nghe thấy tiểu thư Beth trả lời, cậu triệu hồi dao phẫu thuật ra cắt một vòng tròn trên tấm kính, một tấm kính bị cắt ra hoàn chỉnh. Bây giờ dao phẫu thuật đang trong thời gian CD nhưng đó chỉ là thời gian CD của thuộc tính tổn thương quỷ quái thôi, nếu dùng là vũ khí bình thường thì nó vẫn có công năng cắt chém như thường.
Sau khi cắt một tấm kính xuống, Tề Hoan thò tay mở chốt khóa của cửa sổ, kéo mở cửa sổ ra Tề Hoan và Văn Tu trèo vào trong phòng.
Trong phòng tràn ngập một loại mùi hương ngọt nị làm cho người ta mê muội đầu óc, khiến cho người ngửi muốn chìm vào giấc ngủ, Văn Tu mở đèn lên làm cho Tề Hoan thấy rõ lư hương ở trên bàn.
Đầu càng ngày càng nặng nề, loại hương này chắc chắn không phải là hương trợ giúp an thần bình thường, Tề Hoan bóp tắt nó ngay lập tức, sau đó cậu vén màn giường lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!