Trong lúc Tề Hoan đứng im nhìn tấm poster trước trung tâm thì điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông nhắc nhở đáng yêu, vừa nghe thấy tiếng chuông này thì Tề Hoan đã biết là ai, cậu nở nụ cười lấy điện thoại ra xem.
[P: Về tới nhà chưa?]
Vậy mà P gửi tin nhắn văn bản chứ không gửi tin nhắn thoại, Tề Hoan suy nghĩ một chút rồi cố ý trả lời.
[Cậu bé Hoan Hoan: Vẫn chưa, tối nay đi chơi về trễ quá nên định ở lại bên ngoài với bạn, ngày mai mới quay về trường.]
P nhanh chóng trả lời lại "Buổi tối ở bên ngoài với người lạ rất nguy hiểm, đi về trường đi."
"Cậu ấy không phải người lạ, chúng tôi đã gặp nhau ở ngoài bên ngoài rồi, ngược lại là anh đó, ngay cả tên của anh là gì tôi cũng không biết, nếu tính ra thì anh mới đúng là người xa lạ."
Tề Hoan tìm một cái ghế công cộng ngồi xuống, cậu nhịn không được lại trêu chọc P, ánh sáng điện thoại chiếu sáng khuôn mặt cậu làm cho những người đi đường cũng không nhịn được mà ghé mắt nhìn tới.
Lần này P không có trả lời, Tề Hoan biết chắc là P sẽ không trả lời vì hắn là một người rát chú trọng sự riêng tư, tới mức hai người bọn họ vẫn chưa trao đổi tên tuổi với nhau.
Nhưng Tề Hoan cảm thấy mình thích giọng nói của hắn, thích sự chững chạc và ý chí tiến tới của hắn, thích cách hắn ca hát dỗ cậu ngủ, hành động ngày hôm qua càng làm cho Tề Hoan hiểu rõ trái tim mình.
Cậu không chỉ là có ấn tượng tốt với P mà là cậu thích hắn.
Cho dù là tới bây giờ cậu vẫn chưa biết P tên gì.
Tề Hoan hơi do dự, cậu muốn nói chuyện nhưng lại hơi thẹn thùng không biết nói cái gì, cuối cùng cậu gõ tin nhắn văn bản [Lừa anh thôi, tôi sắp về tới trường rồi, nhưng mà nếu đối tượng là anh thì có khi tôi sẽ làm ra một lựa chọn khác.]
Mặt Tề Hoan đỏ lên, tối hôm qua là do bị bệnh trong lúc mơ hồ lại đi làm nũng với P, còn bây giờ thì cậu vẫn đang tỉnh táo.
Vừa gửi xong tin nhắn Tề Hoan liền xoay người canh góc chụp một tấm ảnh nửa người dưới ánh đèn màu vàng ấm.
Ảnh chụp mang không khí đầm ấm, ánh đèn chiếu vào làm nổi bật khuôn mặt với những đường nét rõ ràng đẹp đẽ luôn khiến người khác phải chú ý, bức ảnh này không cần phải chỉnh sửa gì thêm nữa. Tề Hoan chụp xong nhìn lại cũng rất vừa ý, xem xong thì gửi cho P xem.
[Cậu bé Hoan Hoan: Mặc dù tôi không biết tên anh nhưng nếu anh có tình cờ gặp tôi thì không được làm lơ tỏ vẻ không biết tôi đâu đấy.]
Gửi tin nhắn xong Tề Hoan hài lòng cất điện thoại vào túi, vừa đi vừa hát quay về trường.
Buổi tối ngày thứ hai, lúc vừa mới từ thư viện đi ra Tề Hoan lại nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, gói đồ chỉ bằng bàn tay của cậu cũng không biết bên trong đựng cái gì, chỗ người gửi ghi tên Bùi Lạc.
Tề Hoan nhớ lại những bạn bè của mình nhưng không có ai tên Bùi Lạc cả, khi về tới ký túc xá cậu mở hộp ra nhìn, bên trong là một cái hộp gỗ, cầm lên lắc thử thì nghe thấy tiếng kim loại vang lên leng keng.
Cậu mở hộp gỗ ra thì nhìn thấy một chiếc nhẫn nằm bên trong.
Nói đúng ra là một cái nhẫn bạc có hình đầu lâu.
Cái nhẫn màu trắng này có vẻ là đã có từ lâu lắm rồi nhưng mặt ngoài lại được mài dũa sáng bóng, Triệu Thước tắm rửa xong đi ngang qua nhìn thấy liền hỏi "Sao cậu lại mua cái nhẫn có kiểu dáng trẻ trâu như vậy, định đi cosplay hả?"
Tề Hoan nhịn không được cười lên rồi lắc đầu "Không phải, là có người gửi tới cho tớ."
Người này cũng đúng là kỳ lạ, đầu lâu là biểu tượng của quỷ nhưng lại dùng bạc chế trắng chế tạo nó, nếu dựa theo cách nói bình thường thì các loại trang sức bằng bạc có thể ngăn cản quỷ quái nên sẽ chẳng có ai dùng bạc đi chế tạo đầu lâu cả.
Ngoại trừ vài đứa trẻ trâu đang trong độ tuổi dậy thì.
Bạn bè của Tề Hoan không có ai đang trong tuổi dậy thì cả, chỉ có mỗi Văn Tu thôi, Tề Hoan chụp hình gửi cho Văn Tu xem thử phản ứng của cậu nhóc như thế nào, tối hôm qua cậu đã thêm wechat của cậu nhóc rồi, kết quả cậu nhóc đang trong thời kỳ phản nghịch này lại gửi về cho cậu ba dấu chấm biểu thị im lặng tuyệt đối.
[Cái này là hỏa tinh văn được sử dụng từ hai mươi năm trước hả?]
Một câu nói đã đánh bật Tề Hoan về.
Nhưng Tề Hoan lại không nghĩ ra ngoài Văn Tu thì còn có ai sẽ gửi quà cho cậu nữa.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ không ra thì đột nhiên nhận được tin nhắn của P, người mà cả ngày chẳng thèm nói chuyện với cậu câu nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!