"Anh Tề, vậy mà anh cũng là người ở Giang Thành! Hai chúng ta là đồng hương nè!"
Từ trong điện thoại phát ra giọng nói đầy hưng phấn của Văn Tu, không nghe thấy giọng nói của P làm Tề Hoan hơi thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi cười nói "Anh cũng không ngờ đó."
Vậy mà cậu lại sống cùng một thành phố với Văn Tu.
Trong trò chơi Tề Hoan đã đưa số của mình cho Văn Tu, điều này có nghĩa là cậu đã hoàn toàn chấp nhận người bạn này, đã chuẩn bị tinh thần gặp mặt ở ngoài đời thực.
Tề Hoan lớn tuổi hơn Văn Tu, do vậy những lúc gặp mặt như vậy cậu đứng ra làm chủ sẽ tốt hơn, nghĩ vậy cậu liền chủ động mở lời "Bây giờ em đang ở đâu? Chiều nay em có rảnh không? Nếu rảnh chúng ta tới gặp nhau đi."
Ở đầu dây bên kia nghe tiếng ồn ào mấy giây, sau đó cậu nghe Văn Tu trả lời "Mẹ nói nhất định phải đưa em đi, buổi tối mẹ em mới có thời gian rảnh, vậy chúng ta hẹn gặp vào buổi tối nha, em mời anh đi ăn đồ nướng, lâu lắm rồi em không được ăn món đó."
Vì suy nghĩ việc Văn Tu đang còn là trẻ vị thành niên nên Tề Hoan mới đề nghị gặp mặt vào buổi chiều, lại không ngờ là người nhà của Văn Tu không yên tâm để cậu nhóc đi một mình, nhưng đây cũng là chuyện bình thường thôi, nếu không phải có mối quan hệ tốt lúc ở trong trò chơi thì cậu cũng không đồng ý gặp mặt một người bạn lạ mặt quen qua mạng đâu.
Nếu như là P hẹn gặp mặt thì sao? Cậu có đồng ý không?
Tề Hoan bị suy nghĩ của bản thân làm cho giật mình, bởi vì cậu nghĩ rằng nếu P hẹn gặp mặt thì cũng không có gì gọi là không bình thường cả.
Tề Hoan quăng mấy cái suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ra ngoài, sau khi bàn bạc thời gian và địa điểm gặp mặt với Văn Tu xong thì hai người liền cúp điện thoại, cậu vừa định quay về phòng đọc sách nhưng lại đột ngột dừng bước rồi lấy điện thoại mở LOVE ra xem.
P vẫn không gửi tin nhắn lại cho cậu, có phải là do hôm qua cậu quá chủ động nên dọa P sợ không?
Bây giờ nhớ lại chuyện ngày hôm qua cậu vẫn còn thấy xấu hổ, chỉ muốn quên sạch cái chuyện cậu làm nũng đó, nhưng P vẫn không trả lời làm cậu khó xử muốn chết.
Cũng chỉ là để P hát một đoạn thôi chứ có gì mà phải sợ không dám liên lạc chứ?
Tề Hoan thử gửi tin nhắn hỏi thăm [Anh đang làm gì vậy? Tại sao lại không nói gì?]
[Đọc sách.]
Sau khi nghe là P đang đọc sách thì Tề Hoan mới bớt xoắn xít lại, biết là trong đoạn thời gian tới P sẽ không trả lời nên cậu chỉ ồ lên một tiếng rồi thôi, P đọc sách rất nhanh, hơn nữa hắn có thói quen lúc đọc sách sẽ không trả lời tin nhắn của cậu, điều này đã xảy ra mấy lần rồi nên Tề Hoan nhìn mãi cũng quen.
Tề Hoan tắt điện thoại di động không đi làm phiền P nữa.
Nhưng khi vừa về tới chỗ ngồi trong phòng đọc thì cậu lại nhìn thấy tin nhắn từ LOVE.
[Cậu hết bị cảm chưa? Có còn đau đầu nữa không?]
Tề Hoan có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường cuộc trò chuyện của bọn họ sẽ kết thúc giống như lúc nãy, cậu viết luận văn còn P thì đọc sách, tới khi hai người làm xong việc của mình mới nói tới những chuyện khác.
Chẳng lẽ là P đang lo lắng cho cậu sao?
Cậu nhạy bén cảm giác được hôm này P hơi khác, nhận thấy điều này làm cho tâm trạng của Tề Hoan vui vẻ hơn bình thường, cậu đặc biệt nhấn mạnh rằng mình đã rất khỏe mạnh liền nhắn lại.
[Cậu bé Hoan Hoan: Tôi ngủ một giấc xong bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ đang ở thư viện học bài, tối nay còn hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, tinh thần rất tốt.]
Giọng nói của P nhẹ nhàng vang lên "Buổi tối hẹn bạn đi ăn cơm?"
Ngồi ở trong phòng đọc sách nghe giọng nói của P xong thì Tề Hoan lại im lặng một chút, sao cứ có cảm giác là P đang không vui nhỉ, chẳng lẽ là do ảo giác của cậu?
Tề Hoan cúi đầu đọc lại tất cả tin nhắn giữa hai người nhắn từ ngày hôm qua cho tới bây giờ, cuộc tò chuyện cũng không dài, cậu đọc lại hai lần rồi trong lòng đột nhiên suy nghĩ tới một vài thứ.
Chẳng lẽ P thích cậu rồi? Nếu giọng điệu lúc nãy là đang ghen thì tất cả đã được giải đáp rồi.
—– Hôm qua cậu còn làm nũng muốn P hát cho mình nghe, mà P thích cậu không muốn hát trước mặt cậu nên mới do dự lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn hát cho cậu nghe, sáng hôm nay vẫn còn đang ngại nên mới không chịu nói chuyện, tới lúc P biết mình tối nay muốn đi ăn cơm với bạn mới mất hứng giọng điệu nói chuyện cũng có mùi chua.
Như vậy tất cả đều được giải thích một cách hoàn mỹ, có lý lẽ có chứng cứ trật tự rõ ràng, ngay cả Tề Hoan cũng không chịu thừa nhận là trong đầu mình giờ chỉ toàn chuyện yêu đương.
Nhưng mà P ghen cũng rất đáng yêu nha, tâm trạng của Tề Hoan tốt hơn hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!