Chương 2: (Vô Đề)

Một giờ trước.

"——Ting!"

Trong vùng núi sâu một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Bùi Lạc chậm rãi mở hai mắt ra, tâm thần khẽ động tính nhẩm thời gian lại phát hiện mình mới ngủ say hai trăm năm.

Xung quanh sơn động tối đen như mực, đúng là địa điểm hắn đã lựa chọn tỉ mỉ trước khi ngủ say, khác biệt duy nhất chính là trước mặt hắn hiện lên một bong bóng chat màu trắng.

[Cậu bé Hoan Hoan: (*/ꙍ*) xin hỏi cậu là mãnh 1 sao?]

Sao lại có người dùng phương thức này gửi cầu nguyện muốn hắn che chở?

Con người từ khi sinh ra đã thông qua các phương thức của phù thủy hiến tế cho thần minh cầu nguyện thần minh phù hộ, nhưng thân phận của Bùi Lạc có chút đặc thù, kể cả trước khi hắn ngủ say cũng hiếm có ai hiến tế gửi lời cầu nguyện cho hắn.

Bùi Lạc nhìn chằm chằm chuỗi văn tự kỳ lạ kia, trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ xuất hiện tổ hợp ký hiệu như vậy, hơn nữa chữ "mãnh 1" chưa bao giờ có trong lịch sử loài người.

Bùi Lạc nhất thời trầm tư suy nghĩ.

Hắn không nghĩ tới sau khi ngủ say hai trăm năm chính mình lại không hiểu được suy nghĩ của loài người.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ giải mã bí mật của ký hiệu thì một bong bóng chat khác lại hiện lên trong không khí.

—— [Vì sao lại không trả lời tôi vậy?]

Mày của Bùi Lạc nhíu lại, khi không hiểu rõ nhu cầu của con người thần minh cũng không thể nào trợ giúp một cách chính xác được.

Ở thế kỷ XIX, Hoàng Hôn của Chư Thần (*), thần lực giảm xuống, các vị thần đều rơi vào trạng thái ngủ say, Bùi Lạc cũng không ngoại lệ, sau khi sáng tạo thế giới mới hắn liền cảm thấy thần lực cực kỳ suy yếu phải chờ sau khi luân hồi vạn năm thì thần lực mới có thể trở về thời kỳ đỉnh cao.

(*) Hoàng Hôn của Chư Thần: là ngày Tận thế trong thần thoại Bắc Âu. Đây là một chuỗi các sự kiện đen tối trong tương lai dẫn đến một trận chiến lớn – sự kết thúc của vũ trụ và cái chết của nhiều vị thần trong thần thoại Bắc Âu, có nét tương đồng với Khải huyền trong Kinh thánh

Nhưng hiện tại hắn lại bị đánh thức, Bùi Lạc nhíu mày không nói.

Sau khi suy nghĩ một tiếng thần minh quyết định trả lời lại con người nhỏ bé này.

"—– Ting!"

Một âm thanh nhắc nhở trong trẻo đáng yêu từ túi của Tề Hoan vang lên, chất lỏng tanh hôi trên sàn nhà như cảm nhận được điều gì đó liền tạm ngừng không tiến lên, sau cùng lại không cam lòng mà chui về lại phía dưới sàn nhà.

Tề Hoan mơ màng mở to hai mắt lại phát hiện mình vậy mà lại ngủ thiếp đi trên giường trị liệu đầy vết rỉ sét loang lổ.

Đã xảy ra chuyện gì, sao hắn lại mệt mỏi như vậy? Chỉ là đi lấy áo blouse trắng thôi mà. Nghĩ đến nhiệm vụ của y tá Tề Hoan liền bất chấp tất cả vội vàng lấy điện thoại ra xem thời gian.

Bảng thông báo có một tin nhắn mới nhưng cậu không kịp nhìn kỹ, toàn bộ ánh mắt Tề Hoan nhìn tới thời gian ở trên màn hình khóa.

16:27

Chỉ còn ba phút nữa liền hết thời gian, nhiệm vụ sẽ thất bại!

Tề Hoan không biết nếu nhiệm vụ thất bại sẽ như thế nào nhưng nghĩ đến nam nhân cơ bắp bị chặt đứt tứ chi trên cáng cứu thương cậu liền đổ mồ hôi lạnh. Cậu lập tức nhảy từ trên giường trị liệu xuống, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mở ra ngăn tủ lấy ra bảy áo blouse trắng sau đó vội vàng chạy khỏi phòng.

Cảnh sắc hai bên vùn vụt trôi đi, do chạy quá nhanh làm cho trước mắt Tề Hoan biến thành màu đen, mấy sợi tóc rũ trên trán đếu dính ướt mồ hôi, cậu thở hổn hển, trong lòng lại âm thầm tính thời gian.

Còn mười giây cuối cùng.

Tề Hoan dốc hết toàn lực, cuối cùng trong sự sợ hãi kêu rên của mọi người cậu đem áo blouse tự tay giao cho y tá.

Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ, trái tim cuối cùng cũng rơi xuống, may mắn không có quá thời gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!