Edit: Cún Bông
Nhưng cậu chưa kịp suy nghĩ thì đã tới lượt bọn họ lấy lời khai, cảnh sát hỏi tối hôm qua có ai xuống tầng không, Tiểu Vương vành mắt đỏ hoe nói "Sáng hôm nay lúc tôi tới văn phòng của tổng giám đốc Lý thì cửa phòng đang khóa trái."
Manh mối mới này đã hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát, bởi vì bản báo cáo kiểm tra hiện trường cho thấy cửa sổ ở trong phòng tổng giám đốc Lý đều được khóa trái từ bên trong.
Lời nói của tiểu Vương làm cho phương hướng điều tra bị thay đổi, lại thêm những người phát sóng mới có lai lịch khá đơn giản, không có quan hệ lợi ích gì với tổng giám đốc Lý, lại thêm mấy người làm việc lâu năm nói rằng lúc trước có nhân viên chết làm công ty phải bồi thường khá nhiều tiền, công ty đang ở bờ vực phá sản nên áp lực của tổng giám đốc Lý là rất lớn.
Cuối cùng, cảnh sát kết luận rằng đây là một vụ tự sát.
Thi thể của tổng giám đốc Lý bị mang đi, đám nhân viên còn lại như rắn mất đầu, chẳng ai nghĩ được rằng vừa mới quay lại làm việc được một tháng thì tổng giám đốc của công ty lại xảy ra chuyện.
Gần tới trưa, khoảng bảy tám phần các nhân viên công ty đã rời đi, không gian trong công ty trở nên thật trống trải.
Tới giờ làm việc buổi chiều, nhân viên lâu năm của công ty chỉ còn lại ông Viên và Tiểu Vương, ông viên là người làm cho tổng giám đốc Lý lâu nhất, giúp đỡ xử lý hậu sự cho thi thể, Tiểu Vương là vì chức vụ đặc thù, ngoài việc làm HR tiếp đón nhân viên mới thì còn là trợ lý của tổng giám đốc Lý, vì vậy còn có vài việc cần phải bàn giao, trong một lúc không thể rời đi được.
"Các cậu còn muốn phát sóng trực tiếp sao?" Thấy bọn họ còn chưa đi ông Viên liền châm một điếu thuốc, quầng thâm trên mắt càng đậm hơn "Lúc trước tiểu Vương nói chuyện với các cậu đã chuyển tiền đến tài khoản rồi, nếu các cậu muốn phát sóng thì tiền vẫn tính như cũ, một ngày một vạn."
Người chơi tất nhiên là muốn làm tiếp rồi, nếu không làm thì làm sao có thể tìm được chân tướng để rời khỏi phó bản?
Nhận được đáp án khẳng định, ông Viên thở dài một tiếng "Đạo cụ trò chơi tối nay đã chuẩn bị xong chưa? Nếu không thể tự chuẩn bị được thì để Tiểu Vương chuẩn bị giúp các cậu."
Buổi sáng vì sự kiện tổng giám đốc Lý chết nên công việc vị chậm trễ khá nhiều, mọi người đều chưa kịp chuẩn bị đạo cụ, người mới nói với Tiểu Vương về những đạo cụ mà nhóm trưởng yêu cầu, rất nhanh cô đã đem đạo cụ đưa tới trong phòng phát sóng trực tiếp.
Sau khi xong việc thì mọi người tản ra đi tìm manh mối, Tề Hoan và Văn Tu quay lại phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại thì lấy chiếc điện thoại tìm được tối hôm qua ra.
Màn hình điện thoại tối đen, không biết là hết pin hay là bị hỏng mà không thể mở nguồn được, Tề Hoan móc ra cục sạc từ trong túi, cắm điện rồi để điện thoại lên tủ đầu giường sạc pin.
"Anh Tề, vào trong trò chơi mà anh còn mang theo cả sạc điện thoại sao?" Văn Tu ngạc nhiên hỏi.
Tề Hoan nhìn cậu nhóc như nhìn một đứa ngốc "Pin điện thoại trong trò chơi vẫn luôn đầy, anh mang theo cục sạc làm cái gì? Đây là mượn của HR."
Buổi sáng bị mấy việc kia làm cho đầu óc choáng váng, Văn Tu làm gì còn nhớ tới cái điện thoại tìm được hôm qua nữa, may mà Tề Hoan đã sớm nghĩ tới nên lặng lẽ đi mượn cục sạc.
Cậu nhóc không có ý tốt cười hì hì "Anh Tề, sao em lại có cảm giác như chị Tiểu Vương đang có ý với anh vậy? Chị ấy tốt với anh thật đấy, buổi sáng nói cho anh biết manh mối, bây giờ còn cho anh mượn cục sạc, bọn em không được đối xử tốt như vậy đâu, hơn nữa chị Tiểu Vương lớn lên nhìn cũng không tệ lắm, nếu trong hiện thực mà có người giống như chị ấy thì anh có theo đuổi người ta không?"
Tề Hoan lấy điện thoại ra bấm thử, nghe Văn Tu nói vậy thì quay đầu nhìn cậu nhóc một cái, mặt không đổi sắc nói "Đừng có nhiều chuyện như vậy."
Thấy Tề Hoan nghiêm túc nên Văn Tu vội vàng gật đầu, làm động tác im lặng.
Điện thoại chỉ cần sạc một chút là có thể mở nguồn, Tề Hoan nhìn chằm chằm vào màn hình màu đen, trong lòng thì nhớ tới lời nói của Văn Tu, cậu độc thân từ trong bụng mẹ nên rất muốn yêu đương, nhưng đáng tiếc là đối tượng có thể yêu đương rất ít, đến bây giờ một người có quan hệ mờ ám cũng không có.
Thật ra cũng không phải là không có, trong đầu Tề Hoan đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ấm, mặc dù điều kiện gia đình của P khá khó khăn, chênh lệch rất lớn với hoàn cảnh sống của cậu, nhưng nếu chỉ yêu đương thôi thì mấy điều kiện bên ngoài này không quá quan trọng. Hơn nữa trải qua việc tiếp xúc trong mấy ngày trước, Tề Hoan phát hiện ra P có rất nhiều ưu điểm, hắn thông minh lại chăm chỉ, sách từng đọc qua sẽ không quên, đưa sách cho hắn đọc thì trên cơ bản có thể thuộc hết, loại năng lực tự học này thực sự là quá khủng bố, nếu rời khỏi nơi núi sâu thì sau này có thể phát triển rất tốt.
Khuyết điểm duy nhất là đôi khi P sẽ hơi có chủ nghĩa gia trưởng, giống như đang ra lệnh làm cho Tề Hoan cảm thấy không thoải mái, không biết lúc P gặp mặt cậu có còn lãnh đạm như vậy nữa không?
Đang não bổ về hình ảnh sau khi P gặp cậu, Tề Hoan không nhịn được mà cong khóe miệng, đến lúc xuất hiện một cái tay vẫy vẫy ở trước mặt mới kéo tâm trí trở về.
"Anh Tề, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng anh bị cái điện thoại mê hoặc, ngồi cười ngây ngốc." Văn Tu bĩu môi nói.
Tề Hoan làm lơ câu nói này, điện thoại đã sạc được mấy phút, có lẽ là đã khỏi động máy được rồi, cậu nhấn giữ nút nguồn điện thoại vài giây thì thấy màn hình sáng lên.
Văn Tu thấy điện thoại sáng lên thì vui mừng đến khoa tay múa chân "Có thể mở được máy! Tuyệt quá!"
Nhưng vừa nói xong chữ "quá" thì giao diện khởi động của điện thoại đã chạy xong liền nhảy tới màn hình chính, trên màn hình hiển thị bàn phím số với một dòng chữ nhỏ
[Nhập mật khẩu để mở máy]
Văn Tu ngu người, niềm vui tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!