Chương 18: (Vô Đề)

Edit: Cún Bông

Bọn họ không có hứng thú với việc riêng của đôi tình nhân kia, hai người lên tầng, Tề Hoan mở một phòng ra trước, trong phòng tối đen như mực, Tề Hoan thầm nghĩ dao phẫu thuật, đạo cụ nhận được ở phó bản lúc trước đã xuất hiện trong tay.

Dao phẫu thuật có tác dụng đối với những sinh vật tà ác, nếu có thứ gì đó ở trong phòng ngủ thì cậu cũng có thể ngăn cản được một lúc.

Tề Hoan bật đèn, phòng ngủ sáng lên ngay lập tức, căn phòng này có cách bày trí giống với phòng của bọn họ, theo đồ vật sinh hoạt của chủ nhân cũ còn lưu lại thì đây là một cô gái.

Hai người Tề Hoan và Văn Tu cẩn thận tìm kiếm, chỉ có cái điện thoại đã hết pin không thể mở lên nguồn ở dưới giường, ngoại trừ cái này ra thì trong phòng không tìm được bất cứ thứ gì liên quan đến thân phận hay là công việc của chủ nhân cũ cả.

Kiểu này chắc là trong điện thoại sẽ có manh mối quan trọng, bọn họ cần phải mở ra xem mới được.

Hai người tắt đèn, khóa cửa lại rồi đi qua căn phòng bên cạnh.

Cách bố trí ở căn phòng này còn đơn giản hơn phòng lúc nãy, trên cơ bản thì không có nhiều đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, chỉ có thể xác định được chủ nhân căn phòng là một chàng trai thông qua mấy chiếc áo sơ mi.

Nhưng manh mối ở trong căn phòng này được bày ra khá rõ ràng, trên tủ đầu giường có một tờ giấy khám chữa bệnh, phía trên ghi tên là Tằng Quảng, giới tính nam, sinh ngày 15 tháng 7 năm 1988, được bệnh viện thành phố chuẩn đoán là ung thư não thời kỳ cuối, tế bào ung thu đã khuếch tán ra toàn cơ thể, bệnh viện ghi rõ là bệnh tình ở trong giai đoạn nguy kịch.

Rất có thể Tằng Quảng là chết do ung thư não.

Căn cứ vào manh mối trước mắt thì đây chính là suy đoán có khả năng cao nhất, nhân viên bị mất tích chắc là có hai người, một cô gái và Tằng Quảng bị ung thư não, nhưng bây giờ bọn họ không còn ở đây nữa.

Trong phòng ngủ này cũng không còn tìm được manh mối nào khác, Tề Hoan và Văn Tu đem di động và giấy khám chữa bệnh cất vào trong người, đêm nay không có uổng công đến đây, sau khi bọn họ khóa kỹ cửa thì theo đường cũ đem chìa khóa để lại trong ống đựng bút. Lần thứ hai đi qua phòng ngủ của đôi tình nhân, Văn Tu cố ý dừng lại đợi nửa phút, sau khi không nghe thấy tiếng gì mới đi tiếp, còn ra vẻ đáng tiếc nói "Bọn họ đi ngủ rồi, em còn tưởng là bọn họ sẽ cãi nhau thật lâu đó."

Trong bóng tối khóe miệng Tề Hoan khẽ cong lên.

Hai người an toàn trở về phòng, một đêm gió yên sóng lặng.

Sáng hôm sau, Tề Hoan bị Văn Tu lay tỉnh "Anh Tề, anh Tề, mau dậy đi, trong nhóm có tin tức!"

Tề Hoan vừa nghe xong liền ôm chăn ngồi dậy, Văn Tu cầm lấy chiếc điện thoại cũ của cậu nhóc nhấn mở khung trò chuyện trong nhóm ra cho cậu xem.

Hai giờ đêm qua, lúc mọi người đều đang ngủ say thì nhóm trưởng vẫn luôn im hơi lặng tiếng đột nhiên gửi tin đến.

[Lúc không giờ đêm mai sẽ bắt đầu trò chơi, yêu cầu sớm chuẩn bị đạo cụ trò chơi —— gương hai mặt cỡ  lớn cao quá người, một cái dĩa sứ màu trắng, một tờ giấy, một cây bút.]

Những đạo cụ này bọn họ không biết đặt ở đâu, có lẽ phải đi nhờ nhân viên trong công ty, hai người rửa mặt rồi xuống tầng, vừa xuống tầng đã nghe tiếng cãi nhau của chàng trai và cô gái.

"Tôi đã nhìn rõ con người anh rồi, Tống Trì, chúng ta chi tay đi." Giọng nói của cô gái nghe khá quen, là cô gái của cặp tình nhân kia.

Nghe tiếng Tề Hoan và Văn Tu xuống tầng, cô gái hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Đôi tình nhân giận dỗi, người ngoài không tiện nói gì, Tề Hoan giả vờ không nghe thấy, chỉ chào hỏi một tiếng rồi đi nấu cơm.

Buổi sáng Tề Hoan định làm bò bít–tết,  cậu lấy thịt bò từ trong tủ lạnh ra bỏ vào lò vi sóng để rã đông, sau đó bỏ gia vị vào ướp, lúc này người mặc đồ tây và Tiểu Vũ cũng xuống tầng.

Cô gái tên Giai Giai cũng mặc kệ bạn trai của mình, sau khi ăn xong bữa sáng thì quay về phòng ngủ, còn mỗi chàng trai vẫn còn đang ở nhà ăn.

Chàng trai lấy mì tôm trên kệ tủ, chuẩn bị đi nấu nước, Tề Hoan thấy không đành lòng nên có ý tốt nói "Không thì anh ăn sáng với chúng tôi đi, buổi sáng ăn mì tôm không có dinh dưỡng đâu."

"Không cần không cần." Chàng trai tỏ vẻ không muốn nên tự mình đi nấu nước sôi, sau đó kiếm một góc vắng trong nhà ăn ngồi ăn mì.

Buổi sáng các nhân viên khác lần lượt tới công ty làm việc, Tề Hoan bắt đầu nấu bò bít

-tết, cậu tìm được một cái chảo, nấu nóng chảo lên sau đó bỏ bò bít

-tết vào trong nồi, miếng thịt bò săn lại, dầu ăn được đun nóng chảy ra dưới đáy nồi nổ tách tách, cả phòng đều tràn ngập mùi thơm của thịt bò.

Tiểu Vương đúng lúc đi ngang qua, ngửi được mùi thơm thì lưu luyến dừng ở phòng bếp một chút, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói "Bữa sáng của các cậu thật là phong phú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!