Chương 454: Công lược người dị biệt 16

#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!

Vì Hoàng My với Ân Bạch đi không quá xa nên khi trở lại nhà của Hoài Tâm thì thời gian cũng vừa trôi qua được tầm một tiếng. Cả hai đều không muốn làm phiền đến Hoài Tâm và Trường Lâm trong thời gian ngắn ngủi còn lại nên họ chỉ có thể loanh quanh ở sân nhà.

Nhà của Hoài Tâm được trồng những khóm hoa trong sân rất đẹp, giống như chủ nhân ngày nào cũng chăm sóc chúng. Hoàng My có vẻ cũng rất thích sự yên bình của việc chăm sóc cây cỏ, dù sao thì gia đình thật sự của cô cũng có một vườn hoa rất rộng lớn được mẹ cô chăm sóc ở lâu đài Minh giới.

- Cô có vẻ rất thích hoa sao?

Hoàng My ngơ ra, nhìn sang Ân Bạch. Anh không nhìn cô, đôi mắt cũng chỉ đang chăm chú nhìn những bông hoa. Hoàng My chợt mỉm cười, gật đầu đồng tình.

- Ừm. Bởi vì đa phần chúng đều phải được chăm sóc cẩn thận mới có thể nở rộ xinh đẹp được.

Hai người đứng ở vườn hoa một lúc lâu. Cho đến khi Ân Bạch nắm lấy tay của Hoàng My, trong lòng dâng lên rất nhiều nỗi niềm.

Thật mong khoảnh khắc này cứ mãi yên bình như vậy.

Mãi đến một lúc sau, hai người mới cùng nhau vào trong nhà. Ngồi trên sofa, Hoàng My lại nổi hứng trêu đùa Ân Bạch.

- Nếu chỉ còn một chút thời gian ngắn để gặp tôi trước khi tôi biến mất, anh sẽ nói gì vậy?

Nghe câu hỏi này, Ân Bạch trở nên đăm chiêu, khiến cho Hoàng My cũng trở nên tò mò. Anh suy nghĩ một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:

- Chắc là…tạm biệt?

- Chỉ vậy thôi sao?

Hoàng My có vẻ bất ngờ, nhưng cũng có phần hơi dỗi với câu trả lời này. Còn tưởng cậu ta nói gì chân tình lắm, ai ngờ là một câu chào rồi thôi.

Chỉ là cô không để ý rằng là đối với câu hỏi của cô, Ân Bạch đã nói tạm biệt chứ không phải là vĩnh biệt.

Như tự hứa với lòng mình, Ân Bạch nhất định không bao giờ để cô rời xa mình.

Hai người ngồi xem ti vi tự nhiên như chủ nhà một lúc lâu, đột nhiên lại có tiếng chuông cửa. Sợ phiền đến hai người trên lầu kia, Ân Bạch liền vội vàng ra mở cửa.

- Tâm Tâm…

Một người phụ nữ trung niên đứng trước cửa, ngỡ ngàng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Ân Bạch. Dung nhan của cô ấy cũng trực tiếp khiến cho Hoàng My và Ân Bạch đứng hình.

Người phụ nữ này không ai khác, chính là Minh phu nhân

- Yên Hoàng Thư, mẹ của Minh Hoàng My.

- Cậu là…?

- Xin chào, tôi là khách của cô Hoài, cô Hoài có việc bận ở trên tầng nên tôi ra mở cửa giúp.

Ân Bạch vội vàng thanh minh, giống như sợ người kia hiểu nhầm. Dù sao thì nhìn tình cảnh này, có chút giống như Ân Bạch là cậu trai trẻ được Hoài Tâm bao nuôi trong nhà.

Minh phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu cho qua rồi cùng Ân Bạch và Hoàng My vào nhà. Trong nhà, tiếng một chương trình truyền hình đang phát sóng trên ti vi vẫn vang đều đều, khiến cho căn nhà nhỏ cũng có chút không khí sôi động, điều mà từ lâu Minh phu nhân đã không còn thấy ở đây.

Cứ như vậy, hai người khách này ngồi trên sofa xem ti vi, lại âm thầm quan sát nhau. Chỉ có Hoàng My là bay vòng vòng trong sự bối rối.

- "Còn có tình tiết Hoài Tâm quen với mẹ của nguyên chủ à?"

- [ Vị diện phát sinh nhiều lỗi, cốt truyện sẽ không đi theo quỹ đạo ban đầu, xin tiểu thư cẩn thận. ]

- "Được, tôi hiểu rồi."

Mãi đến một lúc sau, cảm nhận được đã đến thời gian, linh lực của Hoàng My chợt tan đi một ít, Ân Bạch cũng nhìn thấy, cả hai người đều nhìn lên tầng, thấy Trường Lâm đang đứng đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!