#Cap riêng: Bổn công chúa muốn ôm!
Có lẽ tình cảm sâu nặng của hai người đã giúp Hoài Tâm nhận ra anh ta cho dù không có khả năng nhìn thấy diện mạo.
Dự Lân có vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của Hoài Tâm, anh thu tay lại, chợt đưa mắt nhìn sang Ân Bạch và cái bóng trắng Hoàng My.
Có vẻ như hiểu ý Dự Lân muốn hỏi gì, Ân Bạch liền đá mắt về hướng bàn thờ. Dự Lân cũng nhìn sang, tự dưng hiểu ra chuyện thì cũng chỉ gật gù, bước lùi lại.
- Cô Hoài, chúng tôi không có ý định làm hại linh hồn đó, chỉ là hồn phách của người này bị tổn hại quá nặng, chỉ sợ bị xích lâu hơn sẽ có thể tan biến.
Nghe Dự Lân nói vậy, Hoài Tâm liền bối rối, cô cũng không biết tại sao mình lại bảo vệ cái bóng xám này.
Chỉ là nó gợi cho Hoài Tâm một cảm giác thật sự quá thân quen.
Hoài Tâm quay người lại nhìn cái bóng xám kia, nó vẫn bất động như vậy.
Dường như linh hồn Trường Lâm đang khó xử.
Sau khi được Hoài Tâm cho phép, Dự Lân tháo lá bùa xích ra khỏi hồn ma kia. Ngoài dự tính, hồn ma này lập tức muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.
Nhưng chỉ được cái là số hơi đen, cả căn phòng này đều đã được dán bùa phong ấn do Ân Bạch đưa Hoài Tâm mấy ngày trước, vì vậy nên hồn ma vừa chạy được đến cửa thì đã bị bùa pháp đánh bật trở lại vào trong.
Bóng xám tung người ngã ra đất, linh hồn lại mờ đục tan biến thêm vài phần. Hoài Tâm vô thức liền vội vã chạy đến muốn giúp đỡ.
Chỉ là bàn tay cô ấy đưa đến, trực tiếp trượt xuyên qua cái bóng xám này.
Chợt như trào dâng một nỗi niềm, Hoài Tâm đơ người, trực tiếp rơi nước mắt, rồi quỳ thụp xuống đất, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc khiến cho 4 người 1 ma 1 quỷ kia chỉ biết đứng yên nhìn, không biết nên làm gì.
Bóng xám kia lập tức bối rối, muốn đưa tay lên ôm lấy Hoài Tâm, nhưng lại khựng lại, bỏ tay xuống rồi chỉ ngồi đó nhìn, chờ đợi cô ấy khóc đến thương tâm.
- Ân Bạch này!
- Đột nhiên Hoàng My cất tiếng gọi.
- Hửm?
Ân Bạch lúc này nhìn sang Hoàng My đứng kế bên mình, hào quang trắng loá trên người cô không đổi, vẻ mặt đầy sự suy tư, nhưng lại có phần nào ngả ngớn.
- Tôi có nên làm phước không nhỉ?
Trong khi Ân Bạch đang khó hiểu thì 3 người 1 quỷ kia cũng tò mò nhìn sang hóng chuyện, xem hai cái thứ này định làm gì.
Dường như hiểu ra điều gì, Ân Bạch chỉ cười bất lực, có vẻ cũng không biết phải làm sao.
Hoàng My lúc này nhìn một cảnh khóc lóc trước mặt, đang suy nghĩ điều gì, lại nhìn sang con quỷ đen xì bị trói bên này đang hóng hớt, chợt cảm thấy thật ngứa mắt.
Không kịp để mọi người chú ý, Hoàng My đã chạy tới đá con quỷ kia một cái bắn thẳng vào tường. Sau đó liền chạy đến đạp liên tục vào cái thân đen xì của hắn.
- Sống đã không làm gì cho đời, chết rồi còn làm phiền người khác, đã thế còn xấu xí, ngươi không cảm thấy mình quá phiền sao!?
Lời nói trực tiếp làm tổn thương tâm lý bóng quỷ chật vật trên đất, linh hồn đen xì ấy giờ chỉ biết run rẩy ở dưới mặc cho cái bóng trắng Hoàng My trút giận.
Cuối cùng vẫn phải để Ân Bạch và Dự Lân chạy đến can ngăn.
Buồn của quỷ…
Hoàng My trút giận đã đời, liền quay sang nhìn Hoài Tâm và linh hồn Trường Lâm đang ngồi trên sàn, sau đó liền nhìn đến ba người kia. Ân Bạch nhìn cô liền hiểu ý, đi đến chỗ Kha Hồ, Dự Lân và Phương Tuệ Mẫn, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!