- Tỷ làm sao...?!
- Hoàng My ghé đầu qua tai Trang Hoài, dùng giọng nói ma mị lạnh lẽo khe khẽ vào tai cô ta.
Trang Hoài không biết nói gì nữa, mặt cô ta đỏ như ớt mà nuốt một ngụm nước bọt xuống.
- Muội có sao không?!
- Cô đặt cái trán lạnh mình lên trán Trang Hoài làm mặt cô ta đỏ gấp đôi.
Bây giờ chỉ cần dí sát một chút nữa là hai người có thể hôn nhau luôn rồi.
Bỗng nhiên Trang Hoài hộc máu, trợn mắt nhìn người con gái dịu dàng xinh đẹp trước mặt.
Cô thả tay của mình ra khỏi cằm cô ta làm cô ta vô lực mà ngã xuống, nằm trên chân cô.
Sau cái xác vừa ngã xuống là chiếc lưỡi hái đen nhánh bóng loáng được một Bạch Long quấn quanh chiếc cán dài đã phủ lên ngọn một màu máu từ lúc nào.
Ánh trăng soi chiếc lưỡi hái trên không trung, mập mờ soi được người con gái xinh đẹp đang vuốt tóc một cô gái không còn hơi thở nằm trên chân mình.
Một lát sau, cô mạnh tay quẳng xác của Trang Hoài ra chỗ khác.
- Ngươi đến đây làm gì?!
- Cô đứng dậy phủi bụi.
- Minh Vương dặn: Con gái xinh đẹp của ta, ra đường toàn mấy tên ham hư vinh, hám sắc đẹp nên ta đã gỡ phong ấn cho Tử Minh để nó giúp con phòng thân.
Nếu nó không làm được việc thì cứ thẳng tay quăng nó đi, thằng Long cũng chẳng cần đến nó.
- Bỗng một tiếng nói trầm thấp có chút tức giận vang lên từ chiếc lưỡi hái.
- Ha... Tử Minh à, ngươi cũng có ngày này sao?!
- Cô phì cười.
- Thần không đùa!
- Tiếng nói lại vang lên từ chiếc lưỡi hái.
- Được rồi.
Không đùa thì không đùa.
- Cô nín cười gật đầu lia lịa.
- Nhìn lại người đi.
Quần áo nhem nhuốc còn dính máu, mặt mày dơ bẩn.
Úi dồi... Kinh thế.
- Tử Minh lạnh lùng đi cà khịa.
- Papa có kêu ngươi trả ma thuật lại cho ta không?!
- Hoàng My phớt lờ sự cà khịa của Tử Minh mà hỏi.
- A... Minh Vương được Hoàng Tử kể lại là người sống rất vui nên ông ấy quyết định trả ma thuật cho người để người vui hơn và tha thứ cho ông ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!