Ta ngồi xuống ngang tầm mắt nàng, nghiêm túc nói:
"Công chúa, người đang giận, nô tỳ có thể cảm nhận được sự tức giận của người. Nếu tức giận có thể giúp người thấy dễ chịu hơn, vậy thì cứ bộc lộ ra đi."
"Nhưng, có vài điều nô tỳ muốn nói rõ."
"Thứ nhất, nô tỳ chỉ muốn nắm tay công chúa. Nô tỳ không muốn nắm tay ai khác. Tay công chúa mềm mại, tinh tế, các đốt ngón thon dài. Sau này khi bôi đan câu (sơn móng tay đỏ), chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Thứ hai, nô tỳ nhìn Trấn An Công chúa vì tò mò. Nàng là nữ nhi của một vị tướng vì nước mà hy sinh, nô tỳ muốn xem hậu duệ của trung thần trông như thế nào. Nô tỳ còn lén nhìn cả Thái tử, Nhị Hoàng tử, Tam Công chúa, Ngũ Hoàng tử… Vì nô tỳ chưa từng gặp bọn họ, phải nhận diện trước, kẻo nhầm lẫn sẽ làm mất thể diện của Phúc Ninh Cung."
"Thứ ba, không phải chỉ có xinh đẹp mới khiến người khác yêu thích. Nô tỳ cũng bình thường thôi, nhưng cô cô dạy dỗ nô tỳ vẫn quý nô tỳ. Và nô tỳ cũng rất thích công chúa."
Lục Công chúa không khóc nữa.
Có lẽ bị cách nói quá thẳng thắn của ta làm ngại ngùng, nàng quay đầu đi, không nhìn ta, hai má hơi ửng đỏ.
"Nhưng… phụ hoàng không thích ta."
Nghĩ một lúc, nàng bổ sung:
"Mẫu hậu cũng không thích ta…"
Nghĩ thêm nữa, nàng tiếp tục:
"Thái tử ca ca, Nhị Hoàng huynh, Tam Hoàng tỷ, Tứ Hoàng tỷ, Ngũ Hoàng huynh… bọn họ đều không thích ta."
Giọng nàng càng ngày càng trầm.
Cảm giác như chỉ cần nói thêm chút nữa, nàng sẽ hắc hóa mất.
Trên đầu nàng, bốn chữ "nữ phụ ác độc" lại càng đậm hơn.
Hồng Trần Vô Định
8
Ta bỗng cảm thấy buồn cười.
Bốn chữ trên đầu nàng thật sự giống một cái thước đo tâm trạng.
Nàng trừng mắt nhìn ta:
"Ngươi cười cái gì?"
"Khụ khụ, nô tỳ chỉ cảm thấy công chúa đáng yêu quá mà thôi. Nhưng người hiểu lầm Tam Công chúa rồi, nàng ấy thích người đấy."
"Ngươi nói bậy!"
Lục Công chúa không tin, nhưng đôi mắt sáng rực, vẻ mặt lại trông như rất mong ta phản bác nàng.
"Thật đấy. Mọi người đều trả lại búp bê, chỉ có Tam Công chúa không trả, còn sợ Thái tử phát hiện, lén giấu vào túi sách của mình. Nàng ấy thực sự rất thích búp bê mà công chúa tặng."
Lúc này, Như Hạ đã đuổi kịp, nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, liền đưa túi sách tới, nhẹ giọng nói:
"Nô tỳ kiểm tra rồi, thiếu mất một con hổ nhỏ."
Lục Công chúa gương mặt ửng đỏ.
"Tam Hoàng tỷ tuổi Dần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!