24.
"A Kiều tỷ…"
Trong rừng vang vọng tiếng kêu của Tiêu Dực.
Người kia đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.
Ta miễn cưỡng bò ra ngoài, nhìn bóng lưng kia:
"Điện hạ."
Dù tiếng gọi yếu ớt nhưng hắn vẫn lập tức nghe thấy được.
Tiêu Dực ôm ta vào lòng, nhìn chằm chằm cây dao găm trước ngực ta, mặt cắt không còn một giọt máu, không thốt nên lời:
"A Kiều, ngươi, ngươi sao thế? Sao bọn họ lại giếc ngươi?"
Ta đưa tay sờ mặt hắn, môi tái nhợt, giọng điệu yếu ớt:
"Điện hạ, xin hãy tha thứ cho những chuyện ta đã làm, đừng giận ta nữa."
Hắn muốn ôm ta:
"Đừng nói nữa, ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Nhưng hắn vừa khẽ động, ta đã nôn ra máu, dọa cho Tiêu Dực không dám làm gì nữa.
Hắn quay đầu đi, giọng điệu gấp rút:
"Mau lên! Bảo thái y cưỡi ngựa tới đây, nhanh đi!"
Ta ngắm nhìn Tiêu Dực mặc y phục đỏ, ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên mặt hắn:
"Điện hạ, dáng vẻ lúc làm tân lang của ngươi thật dễ nhìn."
Năm đó, lúc ta động phòng hoa chúc với hắn, sao lại không ngắm kỹ thời khắc Tiêu Dực đẹp nhất trong đời chứ?
"A Kiều tỷ, ngươi cố chịu đựng nhé."
Hắn cúi đầu nhìn ta, như dỗ đứa trẻ:
"Ta không cưới người khác, chờ ngươi ổn rồi, chúng ta sẽ thành thân."
Ta ch** n**c mắt, giọng nghẹn ngào:
"Không, ngươi phải cưới nàng ấy, phải đối xử tốt với nàng ấy, phải trân quý nàng ấy như ngươi đã làm với ta vậy."
Tiêu Dực ngơ ngẩn:
"Nhưng ta không thích nàng ấy."
Trong lòng ta quýnh lên, bỗng chảy ra máu, ta nắm chặt tay hắn:
"Không, ngươi đồng ý với ta đi! Sau khi ta chết, ngươi phải cưới Khương Hiệu!"
Hắn hoảng hốt dùng ống tay áo lau máu cho ta:
"Được, ta cưới nàng ấy, ngươi đừng nóng giận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!