21.
"Ngươi nói là hình xăm bị phai màu nên mới không còn nữa, rõ ràng cũng không phải thế! Ngươi lừa ta…"
Trong dịch trạm ở rừng trúc, ta không kìm được mà khóc nức nở.
Tạ Trường Thù cầm khăn đưa cho ta:
"Có thể trị khỏi, ngươi đừng khóc."
Ta mím chặt môi, khẽ thổn thức:
"Nhưng hắn cũng không muốn gặp lại ta nữa."
Tạ Trường Thù im lặng thật lâu rồi nói:
"Hắn từng hối hận."
Ta sững người nhìn hắn, nước mắt ngưng chảy. Ta gỡ cổ áo hắn ra, ngón tay đụng vào vết thương cũ năm xưa để lại lúc cắt bỏ hình hoa đào:
"Thành hôn 7 năm nhưng ta lại chưa bao giờ phát hiện, nơi này của bệ hạ có một vết sẹo, rõ ràng dễ thấy thế mà…"
Hắn dùng sức nắm chặt tay ta:
"Lúc trước ta không tốt với ngươi, ngươi c*̃ng không thích ta, không nhìn thấy là chuyện bình thường."
Ta ngẩng đầu, thâm tình nhìn hắn.
Dù là Tạ Trường Thù, hoàng đế, hay là Tiêu Dực, thì đó vẫn luôn là ngươi. Dù là Khương Hiệu, hoàng hậu, hay là A Kiều, ngươi cũng biết đó đều là ta.
"Tiêu Dực, giờ này phút này, chúng ta mới thật sự gặp lại."
Hắn ôm ta vào lòng, siết chặt không buông, như muốn nhét ta vào cơ thể hắn, cũng như muốn thời gian mãi mãi dừng ở khoảnh khắc này:
"Vậy ta mong chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời nhau."
Ta c*̃ng mong vậy.
Nhưng thời gian sẽ không dừng lại.
Tiêu Dực đồng ý thành thân với Khương Hiệu, thời gian đại hôn được định là ngày 09 tháng giêng.
Kỳ Vương Tiêu Dục ẩn núp nhiều năm, sẽ đặt bẫy mai phục vào ngày đó, sau khi ám sát thất bại thì chạy thoát.
Ta và Tạ Trường Thù cũng biết chuyện này.
Mà hắn cũng suy đoán theo lẽ thường, năm đó Kỳ Vương ám sát thất bại có lẽ cũng liên quan đến chuyện bọn ta xuyên tới đây, nên bọn ta quyết định đứng bên ngoài quan sát, lúc cần sẽ làm viện thủ.
Nhưng hôm đại hôn đó thật sự đã xảy ra chuyện gì thì ta và hắn, một người là tân nương, một người là tân lang, ký ức đều có hạn.
"Nhớ ngày đó, ta ngồi trong xe ngựa, đi trên núi, bỗng xe ngựa rung chuyển, đám hạ nhân bối rối. Là Tạ Trường Thù xuất hiện, bảo ta dừng trong xe ngựa, để đội đưa thân nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó thì đã không thấy tăm hơi hắn nữa."
Ta cố nhớ lại:
"Ta không thấy bên cạnh hắn có nữ nhân nào khác."
Tạ Trường Thù kể lại chuyện cũ:
"Ngày đại hôn đó, ta vốn nên chờ ở cửa thành, nhưng nghe nói đội đưa thân gặp đá rơi đất lở nên đành dẫn người đuổi theo lên núi. Rồi ngươi đột nhiên chặn đường ta, sau đó bỗng có mũi tên b*n r* từ chỗ tối, ta kéo ngươi đi trốn. Vì để tránh né truy binh, chúng ta chia nhau chạy. Chờ đến khi ta lại tìm được ngươi thì ngươi đang nằm bên dòng suối nhỏ trong rừng, trên thân chỉ mặc áo trong màu trắng, trước ngực cắm một cây dao găm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!