Chương 2: (Vô Đề)

Giọng ta run run:

"Bây giờ là… Năm Vĩnh Ninh thứ mấy?"

Người thiếu niên quay đầu nhìn ta, giọng điệu hững hờ:

"Năm Vĩnh Ninh thứ mười."

Trong lòng ta bỗng thấy kinh hãi…

Năm Vĩnh Ninh thứ 10, 13 năm trước, là năm ta gặp Tạ Trường Thù.

Có lẽ ta đang ở biên cảnh!

Sao viên thuốc này có thể đưa người ta xuyên không... 

Như vậy, lúc này Tạ Trường Thù đã gặp ta năm mười tuổi rồi sao?

Ta hoảng hốt, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy hoa mắt ù tai, cả chân cũng không đứng yên, rồi đột ngột ngã về sau.

Ngay trên tầm mắt, người thiếu niên nhìn xuống phía ta:

"Ngươi không sao chứ?"

Ta nằm thẳng dưới đất, đổi góc nhìn, mới phát hiện gương mặt này nóng mắt khó hiểu.

Gương mặt này, dáng vóc này, cả giọng điệu hững hờ ngay cả lúc vui này... Ta bất đắc dĩ bật cười.

"Ngươi là... Tiêu, Tiêu Dực sao?"

Ánh mắt người thiếu niên dần lạnh đi.

"Ngươi biết ta. Ngươi không phải kẻ đi/ên, ngươi là ai?"

Ta là ai à?

Hừ. Nếu ta nói ta là hoàng hậu tương lai của ngươi, ngươi cũng không dám tin đâu.

4.

Năm Vĩnh Ninh thứ 10, Tiêu Dực 12 tuổi.

Từ đây đến khi hắn trở thành Thái tử còn ba năm, đến ngày ta và hắn thành thân còn sáu năm.

Hắn kề dao găm bên gáy ta:

"Rốt cuộc ngươi là ai? Ai phái ngươi tiếp cận ta?"

"Ngươi làm gì thế? Ta vừa cứu ngươi đấy!"

"Nơi đây ít người tới, sao ngươi lại đến chỗ này?" 

Tiêu Dực càng ép lưỡi dao tới gần ta hơn:

"Nói, ngươi là người của ai!"

Khắp nơi trong cung là sát ý, khiến hắn càng thêm hoang tưởng. Bây giờ, chuyện cần làm nhất là để hắn tỉnh táo lại.

Ta có thể nói ta là ai đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!