14/01/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Nhưng người thứ ba xuất hiện, khiến hắn nhận ra một điều, đây dù sao cũng là một game giả lập, sau này sẽ không ngừng có người chơi mới gia nhập. Người hôm nay chào hỏi với hắn chẳng qua chỉ là bắt đầu.
Dừng động tác trong tay lại, hắn xoay người nhìn người bắt chuyện với mình một cái, nhàn nhạt đáp lời: "Xin chào, tôi đang trồng cây, là nhiệm vụ trong game."
"Trồng cây?" Hùng Tịch trợn to đôi mắt ủa mình, không kìm được tiến lên một bước, sau đó dưới ánh mắt cảnh cáo của Văn Tinh Diệu, dừng chân lại ngay mép bờ ruộng, ngại ngùng lầm bẩm, "Hóa ra trò chơi này thực sự có trồng trọt à... Lại còn là kiểu phải tự tay làm nữa..."
Kể từ sau khi đăng nhập vào game tối qua, Hùng Tịch đã có ấn tượng rất tốt với trò chơi này rồi. Trong suy nghĩ của anh ta, trò chơi này chỗ nào cũng tốt cả, không hổ là game do cậu Bạch chế tác. Cả đêm, anh ta đều ở trong game bận rộn, cứ tưởng sau khi logout sẽ thấy tinh thần uể oải, vậy mà một chút cảm giác mệt mỏi đều không có. Anh ta không những không cảm thấy mệt, thậm chí còn háo hức muốn nhanh nhanh hết thời gian nghỉ để vào game chơi tiếp.
Đếm từng giây từng phút, vừa hết thời gian nghỉ sáu tiếng Hùng Tịch đã lập tức lên game. Xung quanh không thấy có ai, Hùng Tịch cứ tưởng mình là người chơi đầu tiên đăng nhập, vì thế quyết định đi xung quanh ngó nghiêng một chút. Anh ta nhớ phía đông thôn có một dòng suối nhỏ, bên trong có lẽ còn có cả cá mà mình thích ăn, Hùng Tịch bèn đi về phía bên đó.
Sau đó gặp được Văn Tinh Diệu đang cuốc đất trồng cây, anh ta bèn nhiệt tình bắt chuyện với đối phương. Chào hỏi xong, thế giới đã hoàn toàn thay đổi...
"Đúng, là trồng trọt." Dáng vẻ ngơ ngác mơ màng của đối phương rất được lòng Văn Tinh Diệu, hắn bèn tốt bụng giải thích thêm vài câu, "Anh mới vào game lần đầu hả? Có thể tới chỗ trưởng thôn bên kia nhận nhiệm vụ kìa, cái thứ nhất là làm cỏ, cái thứ hai là dựng nhà, thứ ba chính là khai khẩn ruộng đất, bắt đầu canh tác."
"Nhiệm vụ tương đối đơn giản, trong một tiếng là có thể làm xong, tốc độ nhanh thì có thể lập tức trồng cây như tôi.." Đây đều là những kinh nghiệm quý báu mà hắn tích lũy được đấy.
"Nhiệm vụ à... Nhiệm vụ hôm qua tôi nhận rồi, chính là làm cỏ mà." Hùng Tịch chỉ tay về phía tay, "Tối qua đám bọn tôi cùng nhau làm cỏ ở bên đó kìa, vật vã mãi mới xử lý hết được đám cỏ dại đó, nhiệm vụ thứ hai còn chưa có thời gian đi nhận nữa."
Hướng anh ta chỉ, đại khái chính là chỗ hai cái hố sâu hoắm kia.
Sau đó Văn Tinh Diệu lại nghĩ tới ánh mắt quái dị của Bạch Lê lúc mới lên trò chơi, hình như lúc đó cậu ấy đang nhìn hai cái hố đó, đúng không nhỉ?
Hóa ra đây là nguyên nhân khiến trong game đột nhiên nhiều ra hai cái hố, chính là vì nhiệm vụ làm cỏ à?
Nhưng chỉ làm cỏ thôi mà, cần đào hố sâu vậy sao? Hai cái hố to như vậy, đào lên tốn không ít thời gian và sức lực đâu nhỉ?
Nhìn "Người chơi cũ" mơ mơ màng màng lộ ra dáng vẻ nghi hoặc, Hùng Tịch gãi đầu gãi tai, khó hiểu hỏi: "Bọn tôi làm sai yêu cầu nhiệm vụ rồi à? Tối qua lúc tôi vào game đã có một nhóm lớn tầm 300 người đã đang đào cỏ rồi, tôi thấy bọn họ đông người như vậy, lại làm nhiệm vụ đâu ra đấy, nghĩ là phải làm vậy mới đúng, bèn học theo. Anh xem hai cái hố một lớn một nhỏ bên kia, cái to là do nhóm người vào trước đào, còn cái nhỏ là do nhóm vào sau bọn tôi cùng nhau đào."
300 người à... Da mặt Văn Tinh Diệu giật giật, rất nhanh đã liên hệ 300 người này với 300 binh sĩ mà mình bảo Đường Nghênh tìm tới. Xin lỗi, họa này, ít nhiều gì cũng có chút dây mơ rễ má với hắn.
Một đám đầu bò!
Sắc mặt không ngừng thay đổi của hắn bị Hùng Tịch nhìn thấy, điều này càng khiến trong lòng Hùng Tịch cảm thấy không ổn.
Trước khi lên trò chơi, anh ta còn thấy vô cùng đắc chí với tốc độ làm cỏ của mình, cảm thấy nhóm bọn thực sự là quá đỉnh. Nhưng mà vào game rồi, gặp được "Người chơi cũ" có kinh nghiệm hơn, phản ứng của đối phương lại nói cho anh ta biết, tất cả những gì họ làm ngày hôm qua là phí công vô ích...
Đào hố sâu như vậy có tác dụng gì không? Không!
Nhìn đất nhà người ta, ngoài bằng phẳng không có lấy một cọng cỏ dại ra, còn có hai cái nhà tranh nhỏ, hai mảnh ruộng xinh xinh. Người ta chơi game như vậy mới gọi là chơi game, còn như bọn họ, chỉ có thể nói là đang đào hầm xuyên trò chơi thôi.
QAQ!
Thanh niên trai tráng gần 1m9, cao to vạm vỡ lại lộ ra biểu cảm ấm ức tủi thân.
Văn Tinh Diệu không nhìn nổi, khô khan an ủi vài câu tượng trưng, nói anh đừng từ bỏ, nói không chừng còn có thể sửa lại được. Còn việc sửa thế nào thì hắn cũng không biết.
"Có thật không?" Hai mắt Hùng Tịch sáng lên, anh ta chủ động giới thiệu mình, "Người anh em, nick của tôi là [Đại vương Sấm Sét], chúng ta kết bạn đi, sau này cùng nhau chơi! Dù sao tôi cũng không nghĩ ra cách nào để xử lý hai cái hố kia, nếu anh nghĩ được cách nào hay thì nhớ nói cho tôi biết với, sau này mà có việc gì cần bỏ sức, cứ việc tìm tôi, tôi làm giúp anh!"
Nói xong, còn gồng cơ, khoe con chuột phồng lên trên bắp tay mình.
Thực sự là nhiệt tình đến mức không có chút đề phòng nào.
"[Yêu Tinh]" Văn Tinh Diệu nói tên nick trong game của mình cho đối phương, thuận tiện thêm [Đại vương Sấm Sét] vào danh sách bạn tốt của mình, "Làm việc thì không cần, tôi tự mình làm được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!