Trong lịch sử của "Vùng đất điền viên" cũng có mấy lần xuất hiện BUG.
Những BUG này xuất hiện rất đột ngột, lại đúng vào lúc 2 giờ sáng, kéo dài liên tục gần một ngày, đến 24 giờ hôm đó thì nhanh chóng biến mất, khôi phục trạng thái ban đầu.
Vì nó đến bất chợt, không để lại một chút dấu vết nào, thành ra Bạch Lê và nghiên cứu viên Viện nghiên cứu Đế quốc cùng nhân viên công tác của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" kiểm tra đi kiểm tra lại vô số lần cũng không tìm ra được nguyên nhân cụ thể, hơn nữa nó cũng không tạo thành ảnh hưởng nào với trò chơi, nên buồn bực một hồi Bạch Lê cũng để kệ nó như vậy.
Không kệ cũng không được, cậu hoàn toàn không nhận ra bất cứ dấu hiệu cảnh báo nào, trước mấy lỗi BUG kỳ kỳ quái quái này, tất cả mọi người đều bó tay bất lực.
Mà quan trọng hơn là, diễn biến tiếp theo của chuyện này có chút ngoài ý muốn, có đến 90% người chơi chào đón lỗi BUG này, thậm chí còn không ít lần nói có BUG như vậy rất thú vị.
10% còn lại, cũng không chán ghét BUG này lắm, chỉ là sau khi bị tổn thương cả về tinh thần lẫn thể xác, mỗi lần nhắc tới họ đều lộ ra biểu cảm thống khổ "Sống sót sau đại nạn".
Nhưng có khi nhắc đến nhiều quá, người bên cạnh sẽ ném lại cho họ ánh mắt hoang mang, nếu sợ thật, sao mấy người còn cứ nhai đi nhai lại mãi thế?
Sáng sớm nay, Bạch Lê đang rúc trong lồng ng. ực Văn Tinh Diệu ngủ ngon lành, thì đã bị tiếng thông báo liên hồi trong nhóm chat nhỏ bạn game của mình đánh thức.
[Nằm chơi cũng thắng]: "Bạch Lê, thượng tướng, không xong rồi, trò chơi xuất hiện BUG! Hai người nhanh lên game xem đi, không ít người ngay cả đường cũng không đi được kìa!"
[Đào ăn thật ngon]: "Đúng đúng, thầy, thầy, giờ cả thôn đều chật cứng người, ngay cả cửa phòng em cũng không ra được QAQ!"
[Mì Giòn]: "Ai mà chả vậy, anh đây là streamer chuyện lạ số một của "Vùng đất điền viên" mà cũng không thể phát trực tiếp, tường thuật lại tình hình cho mọi người, thật sự là có lòng nhưng không có sức..."
[Mơ về ngôi sao xưa]: "Tôi không có mập, tôi chỉ hơi bồng bềnh tí thôi...! Mau trả lại dáng người trước đây cho tôi..."
Phía sau còn có không ít tin nhắn của mọi người, cho dù là người luôn tương đối bình tĩnh lý trí như [Xới cho tôi bát cơm], [Mi có gan không], [Tôi không lắm lời] cũng không khỏi thay đổi phong cách mọi khi, bắt đầu tay chân luống cuống.
Mà vị cứu tinh được mọi người trông chờ, sau khi xem lịch sử trò chuyện trong nhóm chat một lượt, lại mờ mịt không hiểu gì.
Này là sao đây, mọi người đang nói cái gì thế, sao cậu xem xong mà chẳng hiểu gì cả vậy?
"BUG" là gì thì cậu hiểu, nhưng sao lại bảo người chơi trong game không thể đi nổi, tổng hợp thông tin từ những gì mọi người nói, hình như hình thể của mọi người có thay đổi rất lớn.
Là cao lên? Hay phì ra? Dù sao cũng không thể là biến thành một cục tròn tròn nhìn không ra hình người chứ, đúng không?
"Mọi người đừng vội, để tôi vào game xem sao." Bạch Lê trồi lên, an ủi một câu trong nhóm, chuẩn bị rời giường.
Trước khi đi còn vò vò lỗ tai tròn còn chưa kịp thu hồi trên đỉnh đầu Văn Tinh Diệu một phen, sau đó đỡ eo xuống giường trong ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương.
Ây, tối qua play kiểu mới đúng là rất thí vị, nhưng mà lần sau vẫn đừng chơi kiểu này nữa thì hơn.
"Dậy nhanh nào dậy nhanh nào, chúng mình cùng lên trò chơi xem thế nào." Bạch Lê thúc giục Văn Tinh Diệu một tiếng, mình thì chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Chờ hai người rửa mặt mũi xong, lại thay quần áo ở nhà thoải mái, lúc ăn cơm cả hai đều đã biết được đầu đuôi câu chuyện.
Rạng sáng nay, lúc 2 giờ, theo như mấy người chơi còn cày game lúc bấy giờ kể lại, bầu trời đột nhiên bị một tầng sương mù màu đỏ nhạt bao trùm, một phút sau mới tan đi.
Ban đầu mọi người đều không cảm thấy gì, dù sao cũng là ở trong game, có xuất hiện tình huống gì cũng chẳng kỳ quái.
Mãi đến khi bọn họ từ từ cảm thấy được, bản thân đi lại hình như khó khăn hơn, cánh tay bắp đùi trở nên to hơn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, lại đi ra chỗ bờ sông hoặc về nhà soi gương thử, ôi chao, cái người mặt phị trong gương này là ai đây?
Không chỉ có những người ở lại trong game, mà người chơi nghỉ ngơi xong online tiếp cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
Khi chuyện mới xảy ra, diễn đàn có thể nói là ồn ào náo nhiệt cô cùng, ai cũng mồm năm miệng mười thảo luận xem, có phải là trò chơi xuất hiện lỗi không.
Nhưng chờ người chơi phát hiện, ngoại trừ nhân vật của mình trong game phát phì ra thì không có gì thay đổi cả, tất cả lại bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi.
Bây giờ "Vùng đất điền viên" không còn là một game giả lập quèn có nhõn 500 người chơi nữa, dân số Đế quốc là bao nhiều thì trong trò chơi có từng đấy game thủ.
Kể cả mỗi người chỉ gạch một nét thôi, thì suốt một đêm kiểu gì cũng thảo luận ra được nguyên nhân khả dĩ nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!