Lâm Tử Nghiên cũng không cố ý gạt người. Lúc Triệu Phụng hỏi y tên gì thì vừa khéo có một đại hán đi qua, còn đụng phải y.
Y bỗng nhiên nhớ tới Vương Phú Quý mấy ngày trước đến phủ giao thịt cũng béo khỏe như vậy, không khỏi lẩm bẩm nói: "Vương Phú Quý…"
"Vương Phú Quý?" Triệu Phụng lại hỏi, "Nhà ở đâu?"
Lâm Tử Nghiên: "… Ở Thành Đông, bán thịt heo."
Triệu Phụng hơi kinh ngạc: "Nhìn không ra đó, trông lịch sự văn nhã vầy mà bán thịt heo à?"
Lâm Tử Nghiên: "… Không phải, là cha ta…"
Sau đó y biến thành Vương Phú Quý, cha y là người bán thịt heo ở thành Đông.
Giang Tự Hành khiêng bao tải nhảy xuống đầu tường, đi tới chỗ Lâm Tử Nghiên.
Bao tải kia giật giật, phát ra tiếng "ưm ô".
Lâm Tử Nghiên cả kinh, không khỏi lùi về sau: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Giang Tự Hành thả bao tải xuống đất, mở bao, Lâm Mặc lập tức chui đầu ra.
"Hu hu hu…"
"Tiểu Mặc?!" Lâm Tử Nghiên giật mình, "Sao ngươi lại…"
À, thì ra là Tiểu Mặc, Giang Tự Hành nghĩ, không phải đều là đen à?
(*) Mặc , Hắc đều có nghĩa là đen.
Miệng Lâm Mặc bị nhét khăn, tay chân đều bị trói. Cậu giãy giãy dây thừng trói trên người, vô cùng tủi thân nhích về phía Lâm Tử Nghiên: "Ưm ưm ưm…"
Lâm Tử Nghiên vội vàng muốn cởi trói cho cậu.
"Đợi chút." Giang Tự Hành nói, "Cậu ta ồn quá, cứ trói lại đã."
Sau khi Lâm Mặc tỉnh lại đã mắng hắn như thể không biết mệt, xỉ vả réo rắt không ngừng làm hắn đau cả đầu nên đành phải trói người lại rồi bịt miệng không cho nói nữa.
"Ngươi…" Lâm Tử Nghiên không khỏi có chút tức giận, "Không biết y đã mạo phạm huynh chỗ nào?"
Giang Tự Hành giơ tay lên nói, "Cậu ta cắn ta."
"Ưm ưm ưm…" Lâm Mặc trợn mắt trừng Giang Tự Hành.
"Tiểu Mặc tuy tính tình nóng nảy nhưng không đến mức gây sự vô lý." Lâm Tử Nghiên nhìn Giang Tự Hành, nói "Xin hỏi vì sao y lại cắn huynh?"
Giang Tự Hành đi về phía trước vài bước, chậm rãi nói: "Ta không tìm được ngươi, cậu ta lại không nói."
Lâm Tử Nghiên càng thêm khó hiểu, "Huynh tìm Lâm mỗ… có việc sao?"
Sau đó chỉ nghe Giang Tự Hành lại nói: "C0i đồ."
Lâm Tử Nghiên: "…"
"Ngươi…" Lâm Tử Nghiên máu dồn lên hai má, đầu ngón tay túm cổ tay áo, bực tức nói, "Ta không thích nam sắc!"
Giang Tự Hành có vẻ sửng sốt, lại dừng một chút, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói "Nhưng ta thích nam sắc."
Không biết xấu hổ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!