Tối hôm đó, Đoan vương tạm thời ở lại Giang phủ.
Giang Thành Nhạc sắp xếp cho hắn môt sương phòng, cách viện Giang Phong Lâm hơi xa.
Đoan vương không nói gì, khi trời tối lập tức đi tới chỗ Giang Phong Lâm.
Nhưng hắn vừa đi tới cửa viện thì thấy Giang Tự Hành xách theo hai vò rượu, cũng đang lại gần.
Giang Tự Hành nhướng mày, hỏi: "Có việc?"
Đoan vương nhìn rượu trong tay hắn, mặt dày nói: "Uống rượu."
Giang Tự Hành: "…" Ai nói cho ngươi uống?
Trong phòng ngủ, Giang Phong Lâm nghe thấy tiếng nói chuyện, mở cửa ra nhìn đã thấy hai người đứng trước cửa viện, giống như hai vị thần giữ cửa.
"Các ngươi…"
"A Kiểm." Đoan vương cười nói, "Uống rượu không?"
Thái dương Giang Tự Hành giật giật. Ngươi có biết xấu hổ không vậy? Đây là rượu của ta!
Vì vậy ba người ở trong viện uống đến khi trăng lên giữa trời, vò rượu đã trống rỗng mà vẫn chưa giải tán.
Giang Tự Hành hơi say, thấy Đoan vương còn chưa đi thì không nhịn được nói: "Sao ngươi còn chưa về đi?" Đã bao khuya rồi hả, còn không đi mau?
Đoan vương tỉnh rụi nói: "Ngươi về trước đi."
Mặc dù Hắn đoạt hơn phân nửa rượu Giang Phong Lâm uống thế nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, dường như không hề có chút men say nào.
Giang Tự Hành bất mãn, "Ngươi đi trước."
Đoan vương: "Ngươi đi trước."
Giang Tự Hành: "Ngươi đi trước."
Giang Phong Lâm ngồi một bên: "…" Hai người các ngươi đang làm trò gì đây?
Y thấy hai người không ngừng lại, chỉ đành khuyên nhủ Giang Tự Hành: "A Tự, đệ say rồi, trở về nghỉ ngơi đi."
Giang Tự Hành giơ tay lên chỉ Đoan vương, hỏi: "Vậy hắn thì sao?" Tại sao hắn vẫn chưa đi?
Đoan vương thản nhiên nói: "Bản vương còn có chuyện muốn nói cùng A Kiểm."
Giang Tự Hành: "…" Hơn nửa đêm nói cái gì mà nói, không thể chờ đến ngày mai được à?
Giang Tự Hành không chịu đi, lung la lung lay vào phòng Giang Phong Lâm, lấy một tấm chăn từ trong ngăn tủ ra trải trên mặt đất, nói đêm nay sẽ ngủ lại đây.
Hắn vốn muốn nhìn chằm chằm Đoan vương để xem rốt cuộc khi nào thì người này rời đi, thế nhưng men say dần dâng lên, bất tri bất giác ngủ thiếp mất.
Khi Giang Tự Hành tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trong phòng vắng vẻ, đại ca không biết đã đi đâu.
Đệm chăn trên giường vẫn được gấp ngay ngắn chỉnh tề như cũ, không giống như đã có người ngủ qua.
Giang Tự Hành càng nghĩ càng thấy sai.
Hắn mở cửa phòng, thấy vò rượu đêm qua nằm rải rác trên bàn đá ngoài cửa, vẫn chưa có ai thu dọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!