Ninh Mạt sửng sốt hồi lâu, nhỏ tiếng hỏi: "Có nhiều người nhìn lén y tắm lắm hả?"
Triệu Phụng: "Dù sao A Tự cũng nhìn qua rồi."
Lâm Tử Nghiên quay đầu trợn mắt hung ác nhìn Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành: "…"
"Ngươi im lặng không ai nói ngươi câm đâu!" Giang Tự Hành hận không thể đạp Triệu Phụng một cước dính lên tường, đồng đội heo gì vậy chứ!
"Không phải là ta đang nói chuyện chính sao?" Sức lực Triệu Phụng chưa đủ mạnh, không thể làm gì khác ngoài vỗ bàn nói: "Nói! Rốt cuộc ngươi có nhìn lén Lâm công tử tắm không?"
"Ta…" Ninh Mạt do dự nói, "Vậy thì… Có đi…"
Giang Tự Hành "Ồ" một tiếng rồi đứng lên.
Ninh Mạt bị dọa sợ liên tục lắc đầu: "Không, chưa nhìn thấy!" Đại ca, ngươi đừng đen mặt như vậy, ta sợ!
"Vậy sao ngươi biết bên hông y có hình xăm?" Triệu Phụng thuận miệng nói, "Chẳng lẽ ngươi nằm mơ thấy?"
Ninh Mạt nháy mắt mấy cái: "Đúng vậy!"
"Đúng cái gì mà đúng, ngươi nghĩ ta bị ngu à?!" Triệu Phụng bực tức, "Nói nhanh lên, đừng nói nhảm nữa!"
Ninh Mạt ấp úng: "Ta…"
Ngoài viện truyền tới tiếng đập cửa, rầm rầm vang dội: "Mở cửa! Mở cửa nhanh!"
"Tới, tới liền…" Mẹ Ninh Mạt nghe tiếng đi ra mở cửa.
Bên ngoài là mấy binh lính thủ thành, bộ dạng hung ác: "Có thấy ba người đàn ông nào không?!"
Đại nương bị dọa sợ không nhẹ, ngây ngẩn một lúc, không lên tiếng.
Binh lính không chờ được xông thẳng vào nhà thì chỉ thấy cửa sổ hơi mở ra.
Trên đường trước nhà, Giang Tự Hành cõng Lâm Tử Nghiên, Triệu Phụng khiêng Ninh Mạt, vội vàng chạy.
Tiếng mở cửa vừa vang lên là sắc mặt Giang Tự Hành thay đổi, vội cõng Lâm Tử Nghiên nhảy ra khỏi cửa sổ chạy đi. Ninh Mạt chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Phụng điểm huyệt khiêng chạy đi luôn.
Ninh Mạt: "…" Ngươi chạy thì chạy đi, khiêng theo ta làm gì?! Chuyện này không liên quan đến ta!
Triệu Phụng nghĩ, lần trước để ngươi chạy, lần này phải canh chừng kĩ hơn!
Bọn họ chạy đến đầu phố thì thấy binh thủ thành vội vã đuổi theo từ phía sau, "Đứng lại!"
Giang Tự Hành và Triệu Phụng nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái, vô cùng không ăn ý mà chạy về hai phía khác nhau.
"Ơ kìa!" Triệu Phụng quay đầu lại nói, "A Tự, không phải nói chạy sang bên này à?"
Giang Tự Hành: "…" Ta nói chạy sang bên kia hồi nào?
Hắn thấy binh lính đuổi kịp, không thể không nói: "Chạy sang bên kia trước đi."
Hắn định gặp nhau ở phía trước, thế nhưng không biết đường nên càng chạy càng sai, đến khi tinh thần phục hồi lại thì không biết đã chạy tới chỗ nào rồi.
"Chết tiệt, sao đường này lại quanh co thế chứ?!" Giang Tự Hành lẩm bẩm tìm đường, càng đi càng xa, mãi mà vẫn không thể gặp được Triệu Phụng.
Lâm Tử Nghiên nằm trên lưng hắn, lặng lẽ nghĩ, e rằng tên d4m tặc này bị lạc đường rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!