Chương 34: (Vô Đề)

Giang Tự Hành sững sờ, quay đầu lại nhìn thì không có ai sau lưng, "Hái hoa tặc cái gì?"

Đáy mắt Lâm Tử Nghiên còn vương chút nước, ngơ ngác giơ tay chỉ chỉ hắn.

Khoé miệng Giang Tự Hành giật giật, nhéo mặt y nói: "Lúc nào rồi mà còn nói điên nói khùng thế hả?"

Hắn chỉ cho rằng Lâm Tử Nghiên đùa hắn, cũng không nghĩ nhiều, nhéo nhéo đôi má gầy của y, cau mày nói: "Tại sao lại gầy đi rồi? Lão già kia ngược đãi ngươi à?"

Lâm Tử Nghiên sững sờ nhìn hắn, nghĩ thầm, có phải là ta nên… Hô bắt trộm không nhỉ?

Nhưng mà y há miệng rồi lại không gọi người được.

Hình như y rất tủi thân, tủi thân đến mức khi nhìn thấy người này thì chỉ muốn ôm hắn khóc một hồi.

"Sao vậy?" Giang Tự Hành thấy hốc mắt y đỏ lên, vội hỏi: "Không sao, đừng sợ…"

Lâm Tử Nghiên chợt đẩy hắn ra, nói lắp: "Ngươi, có phải ngươi… Cởi… C0i quần áo ta không?"

Thái dương Giang Tự Hành giật giật, đang yên đang lành lại lôi chuyện cũ ra nói làm gì?

"Là ta sai." Hắn bất đắc dĩ nói: "Đi ra ngoài lại nói, cùng lắm thì ta cũng cho ngươi cởi…"

Không biết Lâm Tử Nghiên lại nghĩ đến điều gì, đỏ mặt tức giận nói: "D4m tặc!"

Giang Tự Hành: "…"

"Nói bậy bạ gì đó?" Giang Tự Hành sống hơn hai mươi nồi bánh chưng rồi giờ mới bị người ta chửi "d4m tặc", nghe mà tức: "Hôm nay ngươi sao thế?" Sao mà cứ hái hoa tặc với d4m tặc? Ta chọc giận gì ngươi?

Lâm Tử Nghiên yên lặng lùi ra sau mấy bước.

"Quên đi, chỗ này không nên ở lâu, đi ra ngoài rồi nói." Nói đoạn, hắn tính kéo Lâm Tử Nghiên rời đi, không ngờ người nọ lại trốn tránh, cả người dựa sát vào cửa sổ nói: "Không được tới đây! Nếu không ta sẽ… Ta sẽ gọi người tới!"

Giang Tự Hành choáng váng, hơn ba tháng không gặp, người này bị đụng đầu vào đâu à?

Không đúng, hắn lại nghĩ, Lâm Tử Nghiên hôm nay cứ kỳ quái thế nào ấy. Nói chuyện như mê sảng thì cũng thôi đi, còn bày vẻ như thấy kẻ thù là sao?

"Xảy ra chuyện gì?" Giang Tự Hành cau mày, "Vì sao lại không đi? Lão già kia áp chế ngươi?"

Vì sao ta phải đi theo ngươi? Lâm Tử Nghiên bám lấy bệ cửa sổ, thấy Giang Tự Hành bày ra một vẻ hợp tình hợp lý, không khỏi nghĩ, chả có nhẽ, hắn lột quần áo ta, là ta… Tự, tự nguyện?

Y nghĩ tới đó thì mặt càng nóng như thể sắp bốc hơi tới nơi.

Giang Tự Hành thấy y không nói chuyện, cho rằng y bị Kế Vô Chước áp chế thật nên không dám chạy, trái tim lập tức mềm nhũn, dịu giọng nói: "Đừng sợ, ta mang ngươi trở về."

Lâm Tử Nghiên nắm chặt đầu ngón tay, cắn răng hỏi: "Là, là ta… Đồng ý à?"

Giang Tự Hành nghe không hiểu: "Cái gì?"

"Thì…" Lâm Tử Nghiên nhỏ giọng nói: "Thì chuyện c0i đồ đó…"

Giang Tự Hành: "…" Việc này không cho qua được hả?

"Ban đầu là ta không đúng." Giang Tự Hành cho rằng y nhớ lại chuyện này nên giận dỗi, đau đầu nói: "Muốn đánh hay gì thì tuỳ ngươi, cứ theo ta đi trước đã…"

"Ai muốn theo ngươi chứ?" Lâm Tử Nghiên nghe xong lời hắn nói, cho rằng ban đầu mình bị cưỡng ép, lại bật thốt lên: "D4m tặc, vô sỉ!"

Sao lại càng nói càng giận vậy? Giang Tự Hành nghĩ, vẫn cứ khiêng người ra trước rồi tính sau.

Hôm nay hắn đi theo tên xa phu mua bánh nướng mới tìm được tới đây. Có lẽ lão quỷ già kia thấy Lâm Tử Nghiên là một tên thư sinh, tường cũng leo không nổi, giờ lại đang ở Bắc Kỳ nên không cho người trông coi y, vừa rồi lẻn vào vô cùng dễ dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!