Chương 33: (Vô Đề)

"Đau…" Lâm Tử Nghiên giãy cổ tay nói: "Buông ra!"

Kế Vô Chước dần hoà hoãn lại, thầm nghĩ mình bị tức đến hồ đồ rồi, Lâm Tử Nghiên gần như đã quên hết mọi chuyện, sao có thể nhớ rõ y và tên họ Giang kia có quan hệ gì được.

Sớm biết như vậy thì nên một chưởng đánh chết tên oắt con kia.

Ông ta buông tay Lâm Tử Nghiên, cả giận nói: "Người nọ là một tên hái hoa tặc, nếu thấy hắn thì cứ dùng gậy đánh chết là được."

"Hái… Hái hoa tặc?" Trong đầu Lâm Tử Nghiên bỗng dưng hiện ra cảnh Giang Tự Hành tự tay c0i đồ y, mặt lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: "Vậy… Ta… Có phải là..."

Thái dương Kế Vô Chước giật thình thịch, tay nắm chặt đến mức run rẩy.

Ngươi đỏ mặt cái gì? Ngươi nên hận không thể lóc xương tên d4m tặc kia mới đúng.

"Chớ suy nghĩ nhiều." Kế Vô Chước nhịn tức đi ra ngoài. "Xuống giường rửa mặt, theo ta tới sảnh trước."

Ông ta nghĩ, không nên như thế. Thuốc này có tác dụng mạnh, người thường uống hai ba chén là quên hết sạch. Lâm Tử Nghiên đã uống tận năm chén, sao còn sót lại ký ức được?

Nếu uống tiếp thì sợ là thần trí cũng không rõ nữa.

Ông ta trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi.

Lâm Tử Nghiên nhìn Kế Vô Chước đi ra ngoài mới buông chăn ra, vuốt vuốt khuôn mặt vẫn còn đang nóng bừng.

Y cũng không biết người này nói thật hay giả, thế nhưng lại mơ hồ nhớ được tên Giang Tự Hành kia đúng thật là c0i đồ y.

Chẳng lẽ... Thật sự là hái hoa tặc sao?

Thế nhưng khi nghĩ đến người này, trái tim lại cứ đập "thình thịch"...

Y sờ lên ngực, đang định xuống giường thì tay khẽ động, mò từ bên gối ra một v4t cứng.

Vừa lấy ra nhìn thì thấy là một thanh dao găm, bên trên còn khắc chữ "Tự".

"Tự?" Lâm Tử Nghiên lẩm bẩm nói: "Giang Tự Hành." Chẳng lẽ là người nọ sao?

Nhưng sao lại nằm trong tay y?

Lâm Tử Nghiên đến sảnh trước, thấy Kế Vô Chước đang đứng trong sảnh quay lưng về phía y, trong tay cầm một thanh kiếm, vỏ kiếm màu trắng bạc tựa như phát sáng.

"Đây là kiếm của cha ngươi." Lòng bàn tay Kế Vô Chước sượt qua vỏ kiếm, cũng không biết đang suy nghĩ gì, lẩm bẩm nói: "Thì ra đã hơn hai mươi năm..."

"Cha ta?" Lâm Tử Nghiên khó hiểu nói: "Cha ta... Là ai? Ông ấy đang ở đâu?"

Mười ngón tay Kế Vô Chước nắm chặt, một lát sau mới mở miệng nói: "Cha ngươi là Kế Nhược Bạch."

"Hắn đã chết từ hai mươi mốt năm trước rồi."

Lâm Tử Nghiên ngẩn người, "Sao, sao lại như vậy..."

"Hắn phạm sai lầm." Kế Vô Chước bỗng nhiên quay người lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Nghiên, trầm giọng nói: "Còn không biết hối cải, từng bước hãm sâu, cuối cùng gieo gió gặt bão."

Lâm Tử Nghiên bị ông ta làm hoảng sợ, không khỏi lùi về sau mấy bước, suýt nữa đụng vào ghế.

"Hắn cho rằng chết rồi thì mọi chuyện đều xong ư?" Kế Vô Chước như chìm trong hồi ức, đưa tay nắm bả vai Lâm Tử Nghiên, vẻ mặt điên cuồng: "Nhưng ngươi vẫn còn sống! Trên người ngươi chảy dòng máu của hắn, chỉ cần ngươi trở về thì cho dù hắn có chết cũng không thể trốn khỏi Túc Bắc Lâu!"

Bả vai Lâm Tử Nghiên bị nắm đến đau nhức, thế nhưng làm sao cũng không tránh thoát được, "Túc Bắc Lâu gì cơ? Ngươi buông ra..."

"Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng chết trong trận tuyết lớn kia." Năm ngón tay Kế Vô Chước càng siết chặt, "Không ngờ tên người Đại Diên kia lại nhặt được ngươi… Hai mươi mốt năm, cuối cùng ngươi cũng vẫn trở về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!