Chương 32: (Vô Đề)

"Nói bậy bạ gì đó."Giang Tự Hành không biết sao, hai tai hơi nóng lên, "Vợ con cái gì?"

Triệu Phụng chỉ cho rằng hắn đang ngại, chế nhạo: "Sao nào? Không phải vợ chẳng lẽ là chồng hả?"

"Ngứa da hả?"Giang Tự Hành càng nghe càng thấy không đúng, "Nói loạn cái gì?"

"Là rất loạn."Triệu Phụng khoác vai hắn, nhỏ giọng nói: "Là y loạn ngươi, hay là ngươi loạn y thế?"

Giang Tự Hành sững sờ, bỗng dưng nhớ đến cái lần rơi hố kia, sau khi lên khỏi hố thì vì Liễu Sầm chết sống muốn dìu hắn nên lôi lôi kéo kéo hồi làm té ngã xuống đất, Lâm Tử Nghiên bỗng chạm môi trên mặt hắn...

"A Tự!" Triệu Phụng đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, cười nói: "Ngươi nóng lắm à? Sao mặt lại đỏ thế này? Ha ha ha..."

Giang Tự Hành vô thức sờ mặt rồi nhanh chóng thả tay xuống, thúc ngựa đi tiếp, giọng không mấy hăng hái: "Nói hươu nói vượn."

"Ôi chao!"Triệu Phụng vội đuổi theo sau: "Ngươi xấu hổ gì chứ? Lúc trước c0i đồ người ta đâu thấy ngươi xấu hổ, giờ lại ngại ngùng à?"

Giang Tự Hành nhấc chân đạp hắn, "Cút sang một bên, trong đầu toàn thứ quỷ gì thế? Ta c0i đồ y là để nhìn hình xăm bên hông y."

"Hình xăm?"Triệu Phụng khó hiểu nói: "Hình xăm gì?"

Giang Tự Hành: "Túc Bắc lang."

"Cái gì?" Triệu Phụng kinh ngạc. "Bên eo y cũng có Túc Bắc lang? Vậy y…"

"Chỉ có nửa hình." Giang Tự Hành nhìn sắc trời mênh mông nói: "Y nói từ lúc nhớ chuyện là đã thấy nó rồi."

Triệu Phụng sờ cằm: "Lâm công tử sao lại có liên quan tới Bắc Kỳ nhỉ? Huống chi đã qua nhiều năm vậy rồi, sao giờ đám người Bắc Kỳ kia lại tìm đến tận cửa ta?"

"Có lẽ cũng bởi bên hông y có hình xăm." Giang Tự Hành trầm ngâm nói: "Chỉ là, sao bọn họ lại phát hiện ra nó?"

Triệu Phụng suy nghĩ, chợt giật mình: "Không phải là nhìn lén Lâm công tử tắm rửa đấy chứ?"

Giang Tự Hành: "..."

Triệu Phụng càng nghĩ càng thấy đúng, nghiến răng mắng: "Ninh Mạt này đúng là không biết xấu hổ, chẳng lẽ đã từng nhìn rồi? A Tự..."

Hắn vừa quay đầu thì thấy mặt Giang Tự Hành đỏ bừng.

Triệu Phụng: "... Ngươi cũng... Nhìn lén Lâm công tử tắm rửa à?"

Giang Tự Hành mất tự nhiên nói: "Không có..." Không phải nhìn lén.

Triệu Phụng không tin, "Nhìn người trong lòng thì có gì đâu? Ta cũng không chê cười ngươi mà."

Giang Tự Hành suýt nữa bị hắn nói cho tức chết: "Mắt ngươi mù hả? Ta không có người trong lòng!"

Triệu Phụng làm bộ sợ hãi các thứ: "Chẳng lẽ Lâm công tử không phải người?"

"Ngươi mới không phải người!" Giang Tự Hành nhấc chân đạp ngựa hắn chạy.

"Chậc chậc..." Triệu Phụng kéo dây cương, dắt ngựa lắc đầu, tự nhủ: "Không có người trong lòng? Vết thương ở chân còn chưa đỡ đã cuống cuồng chạy đi tìm người ta. Vội vã mời người ta ăn cơm hay gì? Nói một đằng làm một nẻo..."

Giang Tự Hành lười để ý đến hắn, vung dây cương, cưỡi ngựa chạy lên phía trước.

Chân trời từng tầng mây dày đặc, giống như gió tuyết nổi lên.

Kinh đô Bắc Kỳ.

Lâm Tử Nghiên ngồi trong xe ngựa nhìn người qua kẻ lại bên ngoài, bỗng thấy hoảng hốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!