Chương 18: (Vô Đề)

Liễu Sầm thấy Giang Tự Hành nhìn Lâm Tử Nghiên im lặng không lên tiếng, hơn nửa ngày trời cũng không nhúc nhích, không khỏi bực tức nói: "Tại sao lại đánh ta chứ?! Rõ ràng là y hôn! Sao ngươi không đánh y?!"

Giang Tự Hành rời ánh mắt đi, hơi mất tự nhiên nói: "Y... Y không cố ý."

"Sao ngươi biết y không cố ý?" Liễu Sầm không phục nói, "Nói không chừng y đã có mưu đồ từ lâu!"

Lâm Tử Nghiên: "..." Ta không phải, ta không có.

Liễu Sầm nhất quyết không tin, hùng hùng hổ hổ hỏi: "Nói đi, có phải ngươi cố ý hay không?"

Lâm Tử Nghiên: "Không phải..."

Liễu Sầm: "Ta ngã nhiều lần như vậy cũng không hôn được hắn! Ngươi ngã một cái là hôn được, sao lại trừng hợp như vậy chứ!"

Lâm Tử Nghiên: "..."

"Được rồi." Giang Tự Hành không nhịn được nói, "Có đi tiếp hay không?"

Liễu Sầm nổi cáu: "Ngươi không cho ta hôn thì ta sẽ không đi!"

Giang Tự Hành giơ tay lên nói với Lâm Tử Nghiên: "Đi."

Liễu Sầm: "..."

Lâm Tử Nghiên đi tới định đỡ Giang Tự Hành, Liễu Sầm vội vàng nói: "Chờ một chút! Để ta đỡ!"

Giang Tự Hành có chút ghét bỏ nói: "Không phải ngươi không đi à?"

Liễu Sầm: "Để đỡ ngươi, ta sẽ miễn cưỡng đi."

Giang Tự Hành: "Không cần miễn cưỡng."

Liễu Sầm: "Ta cứ thích miễn cưỡng đấy!"

Lúc này, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi đi tới, ngoài xe còn có gã sai vặt và nha hoàn đi cùng.

Ba người bọn họ đứng ở giữa đường, xe ngựa bị chặn lại, gã đánh xe tức giận mắng: "Kẻ nào?! Mau tránh ra!"

Lời nói còn chưa dứt đã nghe bên trong xe truyền ra giọng nói của một cô nương, "Không được vô lễ."

Màn xe được vén lên, chỉ thấy một cô nương thanh tú ló đầu ra, áy náy nói: "Người làm vô lễ, mong mấy vị công tử không trách cứ."

"Cô nương quá lời rồi." Lâm Tử Nghiên lễ độ nói, cùng Liễu Sầm đỡ Giang Tự Hành sang một bên nhường đường.

Cô nương thấy Giang Tự Hành dường như đi đứng bất tiện, hỏi: "Vị công tử này bị thương sao?"

Giang Tự Hành nói: "Không có gì đáng lo."

"Nếu công tử không ngại thì ta có thể đưa công tử đi một đoạn đường." Cô nương kia nói.

Nha hoàn đi theo bên cạnh xe ngựa khóc không ra nước mắt, tiểu thư, sao người lại mời nam nhân không quen biết lên xe?! Không phải cứ đẹp trai thì là người tốt đâu!

Cũng may nam nhân nọ dường như không có ý lên xe, Giang Tự Hành trả lời: "Không cần."

Lâm Tử Nghiên cau mày nói: "Nếu đi tiếp nữa, e là chân ngươi sẽ bị thương nặng hơn."

Tuy Liễu Sầm vô cùng muốn đỡ Giang Tự Hành đi, thế nhưng khi nghe được lời này cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, A Tự, hay là ngươi ngồi xe ngựa đi."

Khóe miệng Giang Tự Hành giật giật, nghĩ thầm, ta là một đại nam nhân lại ngồi xe ngựa của một cô nương thì còn ra thể thống gì? Người đọc sách các ngươi đều không câu nệ tiểu tiết như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!