Liễu Sầm ngồi chồm hổm dưới đất, vẻ mặt đáng thương nói: "Nam tử thì có gì không tốt? Sao ngươi lại không thích chứ?"
Khoé miệng Giang Tự Hành co rút, "Tại sao ta lại phải thích?"
Liễu Sầm đứng lên lắc lư trước mặt hắn, vẻ mặt sáng ngời nói: "Ngươi nhìn ta xem, eo mảnh chân dài, không đẹp ư?"
Eo mảnh... Giang Tự Hành bất giác nhìn về phía Lâm Tử Nghiên đang ngồi trên ghế gỗ, nhớ tới trong khách đi3m ngày ấy, quần áo bị cởi lộ ra đoạn eo kia…
Là rất mảnh, lại còn rất trắng.
"A Tự, A Tự!" Liễu Sầm ngăn ánh mắt hắn lại, cả giận nói: "Ta nói nhìn ta, ngươi nhìn y làm gì?"
Giang Tự Hành lúng túng thu hồi lại ánh mắt, "Bớt nói nhảm đi, mau nhìn hình xăm bên hông y."
"Gấp cái gì?" Liễu Sầm vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ngày thường chẳng thèm sờ ta lấy một cái, c0i đồ người khác thì nhanh lắm."
"Chờ một chút." Giang Tự Hành bỗng nhiên nói.
Liễu Sầm quay đầu lại, vui vẻ nói: "Không cởi nữa à?"
"Không phải." Giang Tự Hành nói: "Đốt bếp lò lên trước, y sợ lạnh."
Liễu Sầm: "..."
"Y sợ lạnh còn ta thì không sợ chắc." Liễu Sầm lòng đau như cắt, giận dỗi nói: "Đêm hôm khuya khoắt ta bị các ngươi gọi từ trên giường xuống, ăn mặc mỏng manh bị gió thổi nửa ngày trời cũng không thấy ngươi hỏi ta một câu có lạnh không."
Giang Tự Hành: "Ngươi cường tráng như thế chạy ba con phố cũng chẳng nhằm nhò, còn sợ lạnh cái gì."
Liễu Sầm suýt bị hắn chọc cho tức chết: "Ta sợ lạnh!"
Giang Tự Hành: "Vậy mặc thêm quần áo vào."
Liễu Sầm: "Ta không mặc đấy."
Giang Tự Hành: "..." Tật xấu gì vậy trời?
Liễu Sầm sống chết không chịu đi đốt bếp lò, Giang Tự Hành đành phải tự thân vận động.
Liễu Sầm càng nhìn càng bực, một lò không đủ còn phải hai lò mới chịu à, y yếu ớt đến thế hả?! Sao ngươi không đốt cả phòng ta luôn đi?!
"Được rồi." Giang Tự Hành mang bếp lò đến gần Lâm Tử Nghiên.
Liễu Sầm tức đến cạn lời, trực tiếp đi qua kéo đai lưng Lâm Tử Nghiên xuống.
Lâm Tử Nghiên cứng đờ ngồi tại chỗ, chỉ có thể sững sờ nhìn quần áo mình bị kéo xuống.
Giang Tự Hành thấy Lâm Tử Nghiên vẻ mặt bình tĩnh, không buồn không giận, bỗng nhiên hơi mất hứng, "Sao ngươi không tức giận?"
Lần trước bị ta lôi kéo quần áo thì giận đến đỏ mặt, còn trừng ta nữa.
Lâm Tử Nghiên: "..." Lần trước ta nghĩ ngươi là d4m tặc mà.
Nội tâm Giang Tự Hành lại hơi không thoải mái, thấy Liễu Sầm chăm chú nhìn hình xăm bên hông y, còn muốn đưa tay ra sờ thì không tự giác mở miệng nói: "Xem xong chưa?" Xem gì mà lâu thế, xem thì xem đi lại còn sờ cái gì?
"Đúng thật là giống với hình xăm của Tiết Lương." Liễu Sầm sợ hắn sốt ruột, nói, "Hẳn là do cùng một người làm."
Giang Tự Hành đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Tử Nghiên giải huyệt cho y, hỏi: "Hình xăm bên hông ngươi là từ đâu mà có?"
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, nói: "Ta không phải…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!