Chương 11: (Vô Đề)

Triệu Phụng nhìn huynh đệ ngốc nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Trùm bao bắt người ra làm gì? Tính làm ảo thuật biến ra người sống hả? Ngươi nên mang hậu lễ đến cửa bồi tội mới đúng."

Còn bắt người cái rắm, bắt nữa thì chỉ có nước mất vợ!

Giang Tự Hành thầm nghĩ, Lâm Tu Viễn không ưa cha hắn như vậy, nếu biết con trai mình bị hắn đánh ngất bỏ bị mang đi sợ là sẽ cầm chổi đuổi tới Giang phủ luôn, làm gì có cửa cho hắn tới nhà bồi tội chứ?

Dù sao cũng đã bắt đi một lần rồi, bắt thêm lần nữa cũng chả sao.

Vấn đề là giờ bắt thế nào đây nhỉ? Sợ là hiện tại chỉ cần hắn ló qua đầu tường Lâm phủ thôi cũng bị hộ vệ đuổi theo rồi.

"Người đọc sách đều thích mấy cái tranh chữ gì gì đó, ngươi mua mấy tấm tặng Lâm công tử, dỗ dành y…" Triệu Phụng lảm nhảm một hồi bỗng nhiên thấy Giang Tự Hành nhìn hắn chằm chằm, "Sao, sao vậy?"

Giang Tự Hành nói: "Trèo tường không?"

Triệu Phụng chẳng hiểu ra làm sao, đang yên đang lành đi trèo tường làm chi?

Trong Lâm phủ, Lâm Đại Ngưu kích động chạy vào nội viện, hô: "Công tử, ta tra ra rồi!"

Lâm Tử Nghiên đang đọc sách ở nội viện nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nói: "Tra ra cái gì?"

"Tiết Lương đó." Lâm Đại Ngưu nói, "Nghe nói ba năm trước ở hồ Bình Ba ngoài thành có một chiếc thuyền hoa bị lật, vớt lên được vài thi thể, trong đó có một người là Tiết Lương."

"Thuyền hoa?" Lâm Tử Nghiên nói, "Vì sao lại bị lật?"

Lâm Đại Ngưu lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng những người chết kia đều là người Bắc Kỳ."

Lâm Tử Nghiên nhớ Giang Tự Hành từng nói, bên hông Tiết Lương có xăm hình Túc Bắc lang.

Y vô thức sờ ra phía sau. Bên hông y cũng có nửa hình xăm, từ lúc y biết nhớ chuyện là đã có rồi.

Y vẫn không biết hình xăm kia là gì nhưng hôm ấy Giang Tự Hành nói đó là hình xăm Túc Bắc lang.

Túc Bắc lang chỉ ở vùng núi sâu Bắc Kỳ mới có, y chưa bao giờ đến Bắc Kỳ, sao lại có hình xăm đó được?

"Đúng rồi." Lâm Đại Ngưu nói, "Nghe nói ngày ấy đại thiếu gia Giang phủ cũng ở trên thuyền hoa."

Lâm Tử Nghiên ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ?"

Lâm Đại Ngưu nói: "Đại thiếu gia Giang phủ mất tích ba năm trước, hình như đến nay vẫn chưa có tin tức gì."

Đại thiếu gia Giang phủ? Lâm Tử Nghiên nghĩ, cho nên hắn là vì tìm huynh trưởng hắn ư?

Ban đêm, ánh trăng như sương mờ, không thấy rõ mặt đất.

Hộ vệ canh giữ ngoài viện của Lâm Tử Nghiên, chợt nghe đầu tường có tiếng động, quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng đen nhảy lên.

"Kẻ nào?!" Hộ vệ lập tức rút đao quát.

Bóng đen kia mặc y phục dạ hành, không thấy rõ mặt, nghe tiếng hộ vệ quát lập tức nhấc chân bỏ chạy.

"Đứng lại!" Hộ vệ ngoài viện lập tức đuổi theo.

Triệu Phụng chạy loạn bốn phía đau lòng không thôi. Hắn vì giúp huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống, huynh đệ hắn lại vì vợ mà chọc hắn hai đao, nửa đêm bắt hắn leo tường như trộm cho người ta đuổi.

Hộ vệ vừa đi là Giang Tự Hành lập tức xuất hiện, quen cửa quen nẻo leo tường vào nhà.

Lâm Tử Nghiên đang ngồi đọc sách dưới đèn, nghe bên ngoài có tiếng hò hét thì mở cửa sổ nhìn xem xảy ra chuyện gì.

Y còn chưa đi được vài bước đã thấy Giang Tự Hành leo vào từ cửa sổ, làm y sợ lảo đảo suýt nữa va vào bàn, "Ngươi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!