Chương 10: (Vô Đề)

Giang Thành Nhạc ra khỏi cung, giục ngựa về phủ, đi được nửa đường thì thấy phía trước có một người vội vàng chạy tới, hình như trên vai còn khiêng thêm một người nữa.

Ông nhìn kỹ, hình như là… con trai mình?

Giang Tự Hành chạy rồi lại chạy, bỗng dưng thấy cha mình giục ngựa đi tới. Hắn dừng chân, quay người muốn chạy tiếp.

"Giang Tự Hành!"

Giang Thành Nhạc giục ngựa chạy tới, thấy Giang Tự Hành khiêng một công tử mi thanh mục tú, lại nghĩ đến đêm qua nghe nói con mình vung mấy trăm lượng mua một tiểu quan ở Câu Lan viện, trong lòng lập tức nổi giận, trách mắng: "Ngươi làm gì vậy?! Càng ngày càng không ra thể thống gì!"

Giang Tự Hành không đáp, nhấc chân muốn đi.

"Đứng lại!" Giang Thành Nhạc cả giận, "Chạy đi đâu?!"

Giang Tự Hành không quay đầu lại, chỉ nói: "Giang thượng thư công việc bận rộn, còn có thời gian rảnh mà quản con đi chỗ nào sao?"

Giang thượng thư? Hình bộ Giang thượng thư? Lâm Tử Nghiên ghé vào đầu vai Giang Tự Hành nghĩ, vậy người này là con trai của Giang thượng thư?

Y hằng năm đều đi học bên ngoài, cũng chưa từng thấy Giang Thành Nhạc hoặc con của ông ấy, chỉ là từng nghe cha mình nhắc tới, nói con trai Giang Thành Nhạc bộ dạng xấu xí, cao lớn như gấu, mặt thì lỗ rỗ.

Lâm Tử Nghiên: "…" Cha, người thế mà nói dối?

Người này… Không xấu mà…

Giang Thành Nhạc xoay người xuống ngựa, nói với Giang Tự Hành, "Nói linh tinh gì đó? Thả người xuống!"

Giang Tự Hành không nghe, khiêng Lâm Tử Nghiên đi về phía trước. Giang Thành Nhạc đuổi theo túm lấy vai con trai mình, "Đứng lại!"

Giang Tự Hành nghiêng người tránh né, cha hắn lại trở tay túm lấy. Hắn dứt khoát đặt Lâm Tử Nghiên ở cạnh tường, đánh nhau với cha mình.

Lâm Tử Nghiên: "…" Sao lại đánh nhau rồi?

Hai người đánh qua đánh lại, cách đó không xa Lâm Đại Ngưu đã mang người đuổi tới nơi, "Công tử!"

Vẻ mặt Giang Tự Hành thay đổi, muốn khiêng người chạy tiếp lại bị cha hắn ngăn cản, trong nháy mắt Lâm Đại Ngưu đã tới gần.

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi quay người bỏ chạy, trước khi chạy còn quay đầu lại lạnh nhạt nói với cha mình: "Y là con trai Lâm Tu Viễn."

Giang Thành Nhạc sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Tử Nghiên đang ở cạnh tường.

Lâm Tử Nghiên vô tội nhìn ông.

Vẻ mặt Giang Thành Nhạc hơi phức tạp, dường như muốn nói gì đó, há miệng rồi lại không thốt ra được, cũng quay người nhảy lên ngựa mà đi.

"Công tử!" Lâm Đại Ngưu chạy tới sốt ruột nói, "Công tử, người không sao chứ?"

Lâm Tử Nghiên vẫn không nhúc nhích.

Lúc này Lâm Đại Ngưu mới phát hiện công tử nhà mình bị điểm huyệt, vội vàng giải huyệt đạo cho y, "Công tử…"

"Khụ khụ…" Lâm Tử Nghiên vuốt vuốt ngực, nói, "Không sao."

Lâm Đại Ngưu đưa Lâm Tử Nghiên về Lâm phủ. Lâm Tu Viễn lôi kéo con trai nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận y không sao mới hỏi: "Rốt cuộc là kẻ nào? Ngay tại hoàng thành vậy mà dám coi trời bằng vung?!"

Lâm Tử Nghiên thấy vẻ mặt cha tức giận, không biết làm thế nào, cũng không dám nói mình bị con trai Hình bộ Giang thượng thư bắt đi, "Con… Con cũng không biết hắn."

Lâm Đại Ngưu đứng một bên sờ ót nói: "Ta thấy hai bóng người kia hơi quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi…"

Lâm Tu Viễn truy hỏi: "Là ai?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!