13
Ta cảm thấy, có những lúc bản thân không hiểu nổi Dung Ngọc.
Người thân lần lượt qua đời, bảo hắn không buồn thì không đúng,
suốt ngày cứ ngả vào người ta than thở, dáng vẻ đáng thương yếu ớt.
Nhưng nếu bảo hắn đau lòng thật…
Ta chống eo đau nhức, nghĩ đến tối hôm qua —
Dung Ngọc ban ngày càng buồn, thì ban đêm càng… ra tay tàn bạo.
"Hoàng tộc ngày càng lụn bại, dù thân phận ta không chính danh, nhưng cũng họ Dung. Vậy nên, trách nhiệm khai chi tán diệp, chẳng thể không gánh."
Hắn nói vậy, vẻ rất đỗi chính nghĩa.
Ta không phải không muốn,
chỉ là kỳ thi võ sắp tới, ta sợ nếu giờ mà mang thai thật,
sẽ lỡ dở tiền đồ.
Yên tâm.
Dung Ngọc cười khẽ, ánh mắt sâu xa:
"Tuyệt đối không làm lỡ tiền đồ của nàng."
Phải, không lỡ —
vì tiền đồ… nó mọc chân chạy mất rồi!
Ngay hôm sau câu đó, Hoàng thượng ngã bệnh nặng,
kỳ thi khoa cử bị hoãn vô thời hạn.
"Đến Hoàng thượng cũng bệnh nặng rồi…"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta bắt đầu cảm thấy bất an, vội vàng nắm tay hắn:
"Dung Ngọc, chàng cảm thấy thế nào? Có khó chịu chỗ nào không? Nói cho ta biết, đừng giấu ta, được không?!"
Dung Ngọc thở dài, vẻ mặt bình thản như nói chuyện bữa cơm:
"Xem ra… phải sớm sinh con thôi. Họ Dung sắp lại thiếu một người rồi… không, có lẽ là hai người."
Ta: …
Lại có cữu cữu sắp chếc.
Lần này là đại cữu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!