11
Có lẽ là… ta đã nhầm Dung Ngọc với Dung Lệ,
nên mới nằm mộng thấy hắn nói ra những lời như vậy.
Nhưng đã mộng giấc mơ kỳ quái như thế,
lòng dạ khó yên, ta dứt khoát kể hết mọi chuyện trong mộng cho Dung Ngọc nghe.
"Nếu Dung Lệ thực sự trở thành hoàng đế, e rằng thiên hạ tất sẽ đại loạn."
Ba năm trước, Dung Lệ từng du ngoạn Giang Lăng,
chỉ trong vòng mười ngày, mà nơi ấy bị hắn giày xéo như châu chấu qua ruộng.
Tham bạc, nhục nữ, giếc người, phóng hỏa,
tội ác chồng chất, dân oán thấu trời.
So ra thì, việc hắn cưỡng ép tiểu thư gả vào phủ,
mà còn bỏ ra đến năm nghìn lượng bạc,
cũng coi như một việc thiện lương hiếm hoi.
Dung Ngọc khẽ ngẩng đầu, nhìn ta đầy thâm ý:
"Chỉ vì hắn làm điều ác, nên nàng muốn giếc hắn. Nếu sau này ta cũng làm điều ác—nàng cũng muốn giếc ta sao?"
"Nàng không phải coi ta là Dung Lệ, mà là coi bất cứ ai làm hại bách tính, cho dù là ta—đều là kẻ địch."
Nghe ra được ẩn ý trong lời hắn,
ta không giống như lần trước nữa—vừa dỗ dành vừa né tránh.
Ta cụp mắt, nghiêm túc nói:
"Con cháu nhà họ Tạ, sống giữa trời đất, phải diệt trừ cường quyền, nâng đỡ kẻ yếu, chở che sinh linh. Cha ta đặt tên ta là Hựu, chính là kỳ vọng như vậy."
"Tạ Quốc Công phủ tuy đã sa sút, nhưng gia huấn vẫn khắc trong tâm khảm."
"Nếu có năng lực, thì trợ giúp minh quân, tiêu diệt gian thần."
"Nếu năng lực mỏng manh, thì lấy thân theo ánh sáng, giữ mình trong sạch."
"Dù thế nào đi nữa, ta cũng quyết không cùng kẻ ác đồng hành, không lội bùn với rắn rết."
Dung Ngọc thấp giọng hỏi:
Dù là ta?
Ta gật đầu, đáp chắc nịch:
Dù là chàng.
Ta nhảy xuống khỏi trụ gỗ luyện công,
bước tới trước mặt hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!