Đám vệ binh bị ta đánh qua, không ai dám tiến lên,
chỉ lề mề nhích từng bước.
Ta rút d.a. o ra, giơ ngang trước ngực, sẵn sàng liều mạng.
Không khí căng như dây đàn,
đúng lúc đó, một tiếng cười nhàn nhạt vang lên:
"Lúc ta thành thân, Thế tử không đến chúc mừng,
thì ra là để dành "màn chính" cho hôm nay à?"
Dung Ngọc bước vào như gió xuân,
một câu nhẹ tênh, liền xoa dịu thế giằng co như gươm kề cổ.
Cãi cũng cãi rồi, đánh cũng đánh rồi, cuối cùng mới bắt đầu nói lý.
"Con trai Vinh Nam Hầu nợ ta năm ngàn lượng bạc.
Lão Hầu gia lấy tiểu thư gán nợ, nói nàng khác với người thường, nhớ được mọi thứ.
Nếu ta cưới nàng, con cái sau này chắc cũng thông minh."
Tiểu thư tái mặt.
Nàng vốn tâm cao khí ngạo,
nào ngờ trong mắt cha huynh, vẫn chỉ là một món hàng có thể mua bán.
"Năm ngàn lượng, ta trả cho ngươi." – Ta nhìn Dung Lệ chằm chằm, nghiến răng nói.
"Giờ ta không có nhiều như vậy,
nhưng ta ký khế nợ,
dù có phải bán nghệ ngoài đường, ta cũng trả."
Dung Lệ không nói gì, chuyển mắt nhìn về phía Dung Ngọc.
Dung Ngọc mỉm cười:
"Năm ngàn lượng mà thôi, có đáng để so đo?"
Lúc ta còn ở Vinh Nam Hầu phủ, mỗi tháng chỉ được một lượng bạc.
Ngay cả tiểu thư cũng chỉ được mười lượng.
Năm ngàn lượng—với chúng ta chẳng khác gì trời cao.
Dung Ngọc ghé tai ta thì thầm:
"Túi thơm ta tặng nàng hôm định tình ấy… mở ra xem đi."
Hôm thành thân quá gấp, tín vật chuẩn bị cũng đơn giản.
Ta tặng hắn một dải vải cột tóc, hắn tặng ta một túi thơm thêu tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!