Chương 5: Lôi xuống, đánh chết!

Vạn Tuế Gia là người luyện võ, thân thể rắn chắc, đụng vào không chút sứt mẻ. Nàng lại bị đụng đến choáng váng, đầu óc quay cuồng, ngay tức khắc, nghe thấy tổng quản Vinh Thọ quát lớn, "Cẩu nô tài, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Mạo phạm thánh giá, đây là tội lớn tày trời. Trước mặt người quỳ đầy đất, Tố Dĩ thấy một tràng này sợ đến toát mồ hôi lạnh cả người, mềm nhũn cả người, cuống quít quỳ sụp xuống dập đầu nói, "Nô tỳ đáng chết, xin Vạn Tuế Gia khai ân."

Hoàng đế nhíu nhíu mày, trên mặt không chút biểu tình. Bình thường tình huống như vậy không cần hắn mở miệng vàng, tổng quản đã "giành" làm rồi. Cung nữ thái giám làm kinh giá, trừ bỏ đánh chết không còn đường khác. Vinh Thọ biết lệ cũ, nháy mắt cho thái giám đứng hai bên hành lang, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Kéo xuống, đánh chết."

Tố Dĩ nghe thấy vậy, trong đầu sét đánh ầm một tiếng. Trong cung chính là như vậy, mơ mơ hồ hồ mất đầu là chuyện rất thường gặp. Nàng cắn môi không dám cầu xin tha thứ, sợ lụy tội cho cha mẹ ở nhà. Mình đã phạm vào sát tinh (sao xấu), lúc đầu còn tránh được, giờ không tránh được, xem ra hôm nay phải viết di chúc tại đây rồi.

Hoàng đế có tật giống lão gia tử, không thích người khác gần người. Lúc này bị người cắm đầu đụng vào, tất nhiên đầy một lửa bụng rồi. Không thèm mở miệng nói một câu, chán ghét phủi vai một cái. Vừa định nhấc chân đi, thì huynh đệ nhỏ tuổi nhất của hắn – Hoằng Tốn từ xa xa cúi người một cái, cười hì hì chào đón nói, "Thỉnh Hoàng đế ca ca cho đệ một cái nhân tình, cung nữ này trước kia quét tuyết mở đường cho đệ, cầu huynh bán chút mặt mũi, tha cho nàng ta một lần này đi!"

Hoàng đế quay đầu nhìn xuống một cái, người quỳ dưới đất có tấm lưng mỹ miều, óc người dài, gầy mảnh. Vừa rồi đụng vào ngực hắn là khuỷu tay, đoán chừng cung nữ này tính ra cũng cao gầy. Nữ nhân có đầu cao, khó trách ngây ngô ngu xuẩn. Hắn là người rộng lượng, lại thấy Hoằng Tốn cầu tình, cũng không tiện truy cứu tiếp nữa. Phạt một đứa cung nữ là chuyện nhỏ, tổn hại tình nghĩa huynh đệ thì không đáng.

Hoàng đế gật gật đầu, "Đã cùng đệ có giao tình, như vậy thả nàng ta quay về đi."

Hoằng Tốn chắp tay hướng lên trên, dùng mũi chân đá đá Tố Dĩ, "Còn không mau tạ ơn Vạn Tuế Gia không giết!"

Tim Tố Dĩ như nổi trống, vốn tưởng kỳ này không thoát khỏi một kiếp, ai ngờ xuất hiện một Duệ thân vương, có thể cứu mạng nàng rồi. Nàng cũng không nhớ rõ mình quét tuyết dọn đường cho vị gia này lúc nào, dù sao phải tạ ơn người ta cứu mạng. Quả thực tựa như đi một vòng qua Địa ngục vậy, nàng quỳ sụp dập đầu, "Nô tỳ tạ Vạn Tuế Gia ân điển, Tạ vương gia ân điển."

Hoàng đế nghe giọng nàng ngược lại thấy thuận tai, thuận miệng hỏi, "Ngươi ở cung nào? Đang hầu hạ ai?"

Nàng vội đáp, "Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, nô tỳ không được phái đi ra, mà làm việc tại phủ Nội Vụ ạ."

"Phủ Nội Vụ ư?" Hoàng đế dừng một chút, chầm chậm hòa hoãn nói, "Phủ Nội Vụ có 6 cục, ngươi ở cục nào?"

Tố Dĩ hồi thần, dập đầu thưa, "Nô tỳ ở Thượng Nghi Cục, hiện tại đang làm việc dưới quyền ma ma Thượng nghi ạ."

Trong giọng nói Hoàng đế sinh thêm vài phần châm biếm, "Quản giáo người ư, mà tự thân mình không nghiêm chỉnh, làm sao dạy được người khác?" Hắn hừ một tiếng, "Đứng lên đi!"

Tố Dĩ bị vài câu trách móc của hắn làm cho mặt đỏ tía tai, vài năm qua tâm khí nàng cũng bình ổn rồi, sớm không còn giống gà chọi như trước nữa, nhận vài câu răn dạy vô thưởng vô phạt cũng chịu được. Huống chi vị này là chủ tử gia tay nắm đại quyền sinh sát, có thể khoan dung như vậy bất kể thế nào cũng phải lòng mang cảm kích. Nàng cúi đầu tạ ơn rồi mới đứng qua một bên chờ hầu, cũng không dám giương mắt nhìn, chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn một mảnh gạch vuông dưới chân.

Hoàng đế liếc nhìn nàng một cái, trên mặt bất động thanh sắc, khóe miệng lại mím càng chặt hơn. Gương mặt này dường như quen quen, cẩn thận nhớ lại, lại nói không nên lời cụ thể là quen chỗ nào, chính là vẻ mặt khí độ đó, cùng Hoàng thái hậu của Sướng Xuân Viên có hơi chút tương tự. Khó trách Hoằng Tốn muốn giúp nàng ta, đoán chừng là xuất phát từ nguyên nhân này, có chút yêu ai yêu cả đường chứ gì!

Hắn quay mặt đi nhìn ra bên ngoài hành lang, nói với Hoằng Tốn, "Hôm qua trẫm đi thỉnh an Lão Tổ Tông, Lão Tổ Tông nhắc tới chuyện ở hành cung Nhiệt Hà. Lúc Hoàng phụ còn tại trị từng nói muốn đi Thừa Đức tránh nóng, về sau mỗi năm luôn có chuyện làm trì hoãn. Không phải dân gian mất mùa, cũng là người Thác Tử kiếm chuyện gây chiến. Cho tới nay bốn bể đã thái bình, trẫm dự định lệnh cho Công bộ bắt tay vào xây dựng sân viện. Hoàng phụ chủ trương cần kiệm, trẫm nhớ kỹ lời dạy bảo cũng không xây lớn.

Lão Tổ Tông ngoài mặt đã báo qua, sang năm lập hạ chuyển đến đó ở, xem như là tâm nguyện của người. Đệ quay về thăm dò thử ý tứ của Hoàng phụ và ngạch niết*, xem hai người có chỉ thị gì không."

* Lão Tổ Tông: Thái hoàng thái hậu, là bà nội vua

** ngạch niết: mẹ. Trong tiếng Mãn chính tông, "ngạch niết" là gọi mẹ, còn vợ bé của cha gọi là "ngạch nương".

Mạc Thiên Y: edit truyện này mới biết cái từ ngạch niết này đó o.0

Hoằng Tốn cười cười, "Tính tình ngạch niết Hoàng thượng còn chưa biết sao? Đã dính một nơi liền không muốn dời tổ, đệ và Hoàng phụ lại không hợp nhau, thấy ông là cứ như chuột thấy mèo vậy. Một lát để đệ đến Trang vương phủ tìm Tam thúc, nhờ thúc ấy đi nói vài câu với Hoàng phụ, cố gắng còn được chút tác dụng. Bọn họ có đi hay không đều không sao cả, hai người sống ở Sướng Xuân Viên cũng rất thoải mái. Hoàng thượng đừng quan tâm đến họ, chỉ để ý ứng phó trước mặt Lão Tổ Tông là được." (Hoàng phụ:

phụ Hoàng, cha vua)

Hoàng đế nghe thấy vậy rào rào gật đầu, "Tàu xe mệt nhọc, không đi cũng tốt."

Hoằng Tốn đồng ý nói, "Hôm kia còn nói muốn hóa trang hành khất vi phục xuất tuần nữa đó, ngạch niết nói đông người mất tự nhiên, chẳng thà đi cùng Hoàng phụ thôi."

Hoàng đế trong mắt hơi hiện lên ý mê man, đầu mày hơi khép, lập tức lại giãn phẳng ra, đổi thành dáng vẻ bình thản tự nhiên nói, "Hai vị ấy sống thật thư thản nhỉ, ngày trước lúc trẫm còn là hoàng tử cũng từng ra ngoài làm việc, nếm mùi đau khổ không ít, tâm tình vậy mà thật sự rất sảng khoái."

Hoằng Tốn lắc đầu, "Hoàng phụ là loại người nào? Ông muốn hóa trang làm ăn mày, điểm ấy chính là cố tình gây sự. Đệ đoán lại là Tam thúc xúi bậy đấy, không chừng còn muốn kết nhập vào đi cùng chứ gì!"

Hoàng đế mặt lạnh, bình thường mặt trông cứ như được đúc ra từ một cái khuôn mẫu thạch cao vậy, biểu tình không đủ sinh động. Hoằng Tốn nói đến chỗ cao hứng mặt mày hớn hở, hắn lại chớ hề, khóe miệng khe khẽ nhếch lên một cái là đã xem như cười rồi. Hoằng Tốn thấy hắn không tập trung, truy hỏi, "Thời điểm săn bắn đã định chưa? Tay đệ ngứa ngáy lâu lắm rồi đó, nghe nói trong rừng có gấu, đệ sẽ săn lột da cho huynh lót ghế ngồi."

Hoàng đế ờ một tiếng, "Vậy thì tốt quá, mùng chín đầu tháng sau sẽ lên đường, trẫm đành trông cậy vào đệ vậy."

Hoằng Tốn phi thường đắc ý, hai cánh tay trần làm động tác quét tay áo, cung cung kính kính cúi chào, ngẩng mặt lên cười nói, "Tạ Vạn Tuế Gia giơ cao ân huệ!" Đoạn thẳng người lên, nhảy một cái liền cùng nhập bọn với đám huynh đệ con cháu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!