Tố Dĩ thưa dạ, trở lại trong lều, lén giương mắt nhìn lên trên, "Chủ tử ngài đã vất vả rồi."
"Không vất vả." Hoàng đế nói, vén tay áo lên lộ ra cánh tay cường tráng. Song Hỷ của Tư dục (hầu việc tắm rửa) khom lưng dâng khăn nóng lên, hắn một tay nhận lấy tự mình lau, một mặt hỏi, "Không thành công à?"
Nàng ngập ngừng, "Chủ tử nói cái gì không thành công ạ?"
Hoàng đế đã quen với tính giả ngu của nàng, xoay người ung dung nói, "Trẫm thấy Quỳnh Châu rất khỏe, dáng vẻ không giống như đã bị ngươi độc thủ. Mấy con kiến kia đâu? Chớ nói là đem đi ngâm rượu đấy!"
Nàng cười khan, "Chủ tử ngài nghĩ oan cho nô tỳ rồi, nô tỳ là loại người ác độc thế sao? Nô tỳ thiện chí giúp người, Quỳnh Châu lại chưa từng làm gì thù oán với nô tỳ, nô tỳ tội gì bắt kiến cắn nàng ta chứ."
"Thật sao? Vậy ra là trẫm nghĩ nhầm?" Hắn vẻ mặt cười như không cười, đem khăn đã lạnh trong tay từ xa ném tới, "Trẫm có nghĩ oan cho ngươi hay không khó mà nói được, nhưng ngươi không có ánh mắt, đó là khẳng định."
Tố Dĩ nhanh tay lẹ mắt đón lấy, miệng một mạch đáp lời, "Dạ dạ dạ, nô tỳ không có ánh mắt, để chủ tử tự mình lau tay…" Nhưng công việc này không thuộc phạm vi chức trách của nàng mà, cung nữ sao được lại gần nam chủ nhân hầu hạ lau người chứ? Đuổi hết người bên cạnh đi, đây không phải là cố tình gác nàng lên lửa sao!
Trong lòng suy nghĩ, trên tay không dám chần chờ. Nhanh chóng vắt khăn đi qua, nhìn thấy vạt áo nửa mở của hoàng đế, nàng có chút xấu hổ, "Thật ra chỉ lau qua loa như vậy không thoải mái, nô tỳ vẫn nên đi gọi Song Hỷ chuẩn bị nước tắm thì hơn!"
Hoàng đế chẳng thèm nhìn nàng, buông mắt nói, "Như vầy được rồi."
Như vầy á… Làm nô tài, có đôi khi đừng quá xem mình là người, chủ tử nói gì thì làm nấy. Lúc bé nàng ở Ô Lan Mộc Thông từng thấy không ít nam nhân để cánh tay trần, trong mùa đông khắc nghiệt, dựng lều đóng cọc gỗ, thở ra khí trắng, xoa xoa nửa cánh tay trần là chuyện bình thường. Vạn tuế gia không phải là da thịt trắng hơn chút thôi ư, hậu duệ quý tộc của thiên hoàng được nuôi đến da mịn thịt mềm, về điểm này thì nàng chưa được nhìn.
Nàng cúi người đi qua, "Chủ tử, nô tỳ bắt đầu nhé. Ngài muốn lau mạnh hay nhẹ ạ?"
Hoàng đế cảm thấy buồn cười, lau mạnh, một nữ nhân có thể mạnh được bao nhiêu? Hắn ngồi lên tấm đệm da hổ, nói một câu: "Mạnh lên!!"
"Vâng ạ!" Nàng cắn răng một cái, bắt lấy long trảo, kéo cánh tay hắn thẳng ra, "Nô tỳ từng thấy người ta đấm bóp chà lưng trong nhà tắm, có người da thô, không chà mạnh là không ra hết ghét được." Phủ khăn lông nóng lên cẳng tay hắn, "Chủ tử, ngài kiên nhẫn chút nhé."
Ngoài cửa, Vinh Thọ cùng Trường Mãn Thọ thấy vậy mắt trợn trắng, chưa từng thấy nữ nhân nào dám làm vậy, đây mà là đang lau tay sao? Đây quả thực là đang chà xát quần áo thì đúng hơn! Bọn họ hai mặt nhìn nhau, khổ cho chủ tử còn thật sự chịu đựng nữa. Bọn họ thấy vậy bắp chân như nhũn ra, Vinh Thọ ở bên cạnh rướn cái họng vịt đực hét, "Tố Dĩ, Tố Dĩ… ngươi thật lớn mật!"
Tố Dĩ nghe vậy trên tay khựng lại, giương mắt nhìn hoàng đế, "Nô tỳ chưa dùng hết toàn lực, chủ tử nếu đau cứ lên tiếng ạ."
Hoàng đế nghiến răng nghĩ, nha đầu này khá lắm, rất khỏe, có thể làm công việc của đàn ông. Có thể do lo hắn bị đau, nàng đỏ mặt vuốt ve trên cánh tay hắn. Nàng là vô tâm, nhưng cử động này lại khiến lồng ngực hoàng đế nhảy thót. Hắn hít sâu một hơi, nhìn nàng hơi chau hàng mày, khẽ cong lên làn môi đỏ mọng, khiến hắn không dời mắt đi được.
Trường Mãn Thọ giơ chân đá đá Vinh Thọ, Vinh Thọ cũng là kẻ tinh tường, cứ cái đà này xem ra sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, còn đứng đây nữa sẽ gây chướng mắt mất, bèn rũ hai tay lặng lẽ lui khỏi lều.
Nhoáng cái mọi người đã đi sạch, Tố Dĩ có chút lúng túng, cái này gọi là gì? Nhường chỗ cho nàng hả? Thái giám có đôi khi quá tinh ý thật không phải chuyện tốt! Nàng liếc hoàng đế một cái, tầm mắt của hắn rơi trên lò hương bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lều mở cửa sổ, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng. Mặt trời bên ngoài chiếu vào, hình thành một chùm ánh sáng hẹp hẹp, hoàng đế đang ngồi bên cạnh chùm sáng, gương mặt nhìn nghiêng ưu nhã, nét cong quai hàm kiên nghị.
Tố Dĩ không quản được ánh mắt tiếp tục nhìn xuống, phần ngực bụng của hoàng đế phân chia thật rõ ràng a! Kỳ quái, một người ngồi cả ngày, sao có thể luyện được vóc dáng cường tráng thế này chứ?
"Chủ tử bình thường cũng luyện quyền đấu vật ạ?" Nàng một lần nữa vắt khăn lau cánh tay bên kia, lúc này đã nhẹ hơn, từ từ cẩn thận lau qua lại, "Nô tỳ thấy ngài cả ngày bận rộn như vậy, làm gì có lúc rảnh rỗi chứ?"
Hắn ừm một tiếng, "Cũng không thường luyện, trong mười ngày trích ra một ngày lên sàn đấu vật, chưa đến nỗi lạ lẫm." Hắn dời tầm mắt đối diện nàng, "Ngươi đến nhà tắm lúc nào? Trong kinh thành có nhà tắm nữ?"
Nàng chớp chớp mắt, "Lúc bé nô tỳ từng đi theo a mã đến Phúc Hưng Lâu, ông để nô tỳ trong phòng bao, một mình đi đấm bóp. Nô tỳ đợi hồi lâu không thấy, bèn trực tiếp đến nhà tắm tìm ông."
Hoàng đế nghe xong chậc lưỡi, "Ngươi… còn ra một đứa con gái nữa không? Nhìn thấy cái gì rồi?"
Nàng sợ tới mức co rụt lại, "Thật sự là không thấy gì cả ạ, đám đàn ông ở ngoài phòng làm giãn gân cốt, nửa người dưới đều có quấn khăn ạ."
Hóa ra nàng ta còn ngại chưa nhìn đủ sao? Hoàng đế đỏ cả mặt mo, cô nàng này từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, cha mẹ nàng ta cũng không quản!
Tố Dĩ thấy hắn ngoảnh mặt đi, như thể không chịu được mình, bản thân cũng rất biết điều, nhún người nói, "Nô tỳ lau người không hợp quy củ, chủ tử đợi chút, nô tỳ đi gọi người vào hầu hạ."
"Không cần." Hoàng đế đứng lên, tự mình buộc từng cúc áo. Sau lấy thường phục móc trên giá áo, lúc này Tố Dĩ có nhãn lực, vội vàng cầm đai Ngọa long đến.
Hoàng đế đứng thẳng như cán bút, cúi đầu nhìn, nàng quỳ một chân xuống đất, kéo hai đầu dây lưng, giang rộng lồng ngực ra buộc đai lưng cho hắn, hoảng hốt có loại ảo ảnh như nàng muốn nhảy vào lồng ngực hắn vậy. Hắn mím môi lại, đầu óc có chút mông lung, duỗi tay đặt lên vai nàng.
Tố Dĩ hô hấp cứng lại, hơi dừng một chút mới ngưỡng mặt lên nhìn, "Chủ tử sao thế ạ?"
Hắn không nói lời nào, cứ thế nhìn nàng. Vai nàng mỏng manh, thật không tương xứng với sức lực cả người nàng. Hoàng đế chầm chậm hiện lên chút ý cười, đây là một cô nàng ly kỳ cổ quái, hắn đã quen với những sắc mặt nề nếp trong triều và đủ các loại uyển mị kiều nhu trong hậu cung, sự xuất hiện của nàng không khiến người kinh diễm, nhưng lại ngấm ngầm tưới nhuần cỏ cây vạn vật. Hắn vô thức vuốt ve đầu vai nàng, nếu như giữ nàng lại thì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!