Chương 29: Thích vẽ hoa viết chữ gì lên đầu, đều tùy ngài!

Khí trời không tốt, người cũng trở nên uể oải. Hoàng hậu ngồi trên giường ấm ở phía nam đọc sách, ánh sáng yếu, muốn thấy rõ chữ trong sách thì phải kề sát vào song cửa sổ, đọc lâu khó tránh khỏi mỏi mắt. Gập sách lại, định xuống giường đến xem mấy cung nữ thắt gút dây. Lúc còn con gái ở khoản này Hoàng hậu rất khéo tay, từ giai đoạn đầu chọn sợi tơ, thắt kết đồng tâm, thắt dơi, tết "quanh năm có cá", thắt cái gì là như thế ấy.

Đám cung nữ ở đằng đó tay lồng đầy châu tuyến cố định trên khung, nàng thì chắp tay sau lưng ở bên cạnh nhìn.

Trong Trường Xuân Cung vắng lặng dị thường, buổi sáng một nhóm phi tần đã đến thỉnh an xong, lúc này tẩm cung giống như một tô canh thịt đông, nặng trình trịch, khiến cho người ta không muốn giương tay nhấc chân. Hoàng hậu không con, không có chỗ giết thời gian, bình thường theo Lão tổ tông đánh mạt chược nghe hí chầu chay, nhàn hạ thì làm gì đây? Ngoại trừ quản lý cung vụ ra thì đùa giỡn vài trò vặt, nuôi hoa trồng cỏ, uổng hoài năm tháng.

Tiểu nha đầu thấy nàng ở bên cạnh bèn cố ý khoe khoang, mười ngón tay thoăn thoắt như con thoi xuyên giữa đám chỉ tơ căng chặt, phần thuần thục kia như thể không cần dùng mắt nhìn vậy. Hoàng hậu mở hai tay mình ra xem kỹ, bàn tay hay mu bàn tay đều được bảo dưỡng trắng trắng mềm mềm, đeo bộ giáp tráng men cẩn tơ, khí phái biết bao, kim tôn ngọc quý nhường nào. Nhưng ngón tay đã dần vụng về, không làm nên thứ gì được nữa.

Nàng thở dài, xoay người, nhìn thấy đại nha đầu Tinh Âm dẫn một thái giám mập đi vào, đến trước mặt quét tay áo cúi chào, "Nô tài thỉnh an hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu liếc nhìn, "Nhị tổng quản bình thân đi! Hôm nay cớ gì đến chỗ ta thế này? Là hoàng thượng có chỉ ư?"

Trường Mãn Thọ chắp tay áo mặt mày tươi cười nói, "Xem nương nương nói kìa, nô tài tới thỉnh an nương nương là bổn phận nên làm, sao cứ phải nói đến lý do ạ!" Thấy hoàng hậu đi vào noãn các (buồng trong), lão hí hửng theo sau, rụt cổ khom lưng cười nói, "Thật tình mà nói, xác thực cũng có chút chuyện. Lần này không phải tới truyền khẩu dụ của Vạn Tuế Gia, là tới xin ý chỉ của hoàng hậu nương nương đó ạ."

Hoàng hậu chỉ chỉ vào chiếc ghế con bảo ngồi, "Ta biết ngay ông không có chuyện thì đời nào đến điện Tam Bảo, nói đi, muốn xin chỉ gì?"

Nói thế là cấp cho mặt mũi rồi đây! Trường Mãn Thọ đùn đẩy một phen mới tạ ơn ngồi xuống, thân mập ngồi trên chiếc ghế con trông khó xem cực kỳ, bèn đổi nửa bên mông cọ cọ trên mặt ghế, khom lưng nói, "Là chuyện thế này, hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế Gia có hai nha đã đầu đến tuổi thả ra, bấy giờ chức vụ bỏ trống, Phủ nội vụ đang cân nhắc chọn người thế vào!"

Hoàng hậu gật gật đầu, "Vậy được, đã quyết định chọn ai chưa?"

Trường Mãn Thọ liếm liếm môi, "Trước mắt có hai người, một người trong đó chủ tử biết, chính là Tố Dĩ lần trước đi lo tang sự đó ạ."

"Ta vốn định hôm nay đến Càn Thanh cung thay nàng ta cầu chút nhân tình đây, hiện tại xem ra, nàng ta đã được miễn phạt rồi đúng không?" Hoàng hậu cúi hạ mí mắt, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trường Mãn Thọ ầy một tiếng, "Vạn tuế gia lên tiếng, đã miễn rồi ạ." Dò xét sắc mặt hoàng hậu, đoạn bổ sung một câu, "Nô tài có biết được ngọn nguồn bên trong, đầu tiên là giọng nha đầu kia khó nghe, Vạn Tuế Gia cực kỳ chán ghét. Sau đó muốn uống nước đậu xanh, mà nha đầu kia vừa vặn biết cách làm. Sáng nay Vạn Tuế Gia dùng cơm ăn cũng ngon miệng, long nhan vui vẻ mới ban thưởng, bèn cho miễn phạt ạ."

Hoàng hậu cười cười, "Có chuyện như vậy sao? Vậy tối hôm qua thì sao? Ta nghe nói hơn nửa đêm ra khỏi Dưỡng Tâm điện đón người, khiến cho cả người bị ướt, đây cũng là đề xướng ra sao?"

Trường Mãn Thọ sững người, hóa ra hoàng hậu đã sớm nhận được tin, lúc này xem ra đâm lao phải theo lao thôi. Lão cười giả lả, "Con chó nào sủa bậy bạ đó ạ! Đêm qua Vạn Tuế Gia sực nhớ muốn đến phòng Quân Cơ Xử, vừa ra khỏi cửa bên phải đúng lúc gặp Tố Dĩ té ngã. Hoàng thượng thiện tâm, thấy nàng ta thật sự đáng thương bèn sai người đưa nàng ta trở về Dưỡng Tâm điện, tiền căn hậu quả nô tài chứng kiến từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không giống như nương nương nghe nói đâu ạ."

Lão nói tới nói lui, hoàng hậu vẫn không tin. Liếc lão một cái nói, "Đã thị tẩm chưa?"

Câu này hỏi thật thẳng thắn a! Trường Mãn Thọ như một bức tượng gỗ ngâm nước, trố mắt lắc đầu, "Không có chuyện đó đâu ạ, nha đầu hầu trà Na Trinh kia cùng Tố Dĩ là người quen cũ, nói nha đầu kia mệt mỏi cực kỳ, gục trên cối xay ngủ một đêm, nào có cơ hội thị tẩm chứ ạ! Lại nói tính tình hoàng thượng nương nương còn không biết ư, lúc ấy cũng không vội vàng cho qua.

Đừng nói một đứa nha đầu, lần trước mới chọn vào cung mấy vị quý nhân tiểu chủ thẻ bài còn chưa lật hết đâu, làm gì đến phiên nàng ta được ạ!"

Hoàng hậu không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng, "Ta trái lại không phải là so đo cái khác, hậu cung thêm nữ nhân vốn là điều thiên kinh địa nghĩa. Ta cũng không gạt ông, tiểu Công gia hôm qua có tới, nghe chừng là nhìn trúng nha đầu kia. Chỉ cần không phải là người hoàng thượng thích, chờ đến lúc xin cưới, mọi người đều vui vẻ đúng không?"

Trường Mãn Thọ sớm đã biết tâm tư của tiểu Công gia, vâng dạ đáp lời, "Hoàng hậu nương nương nói phải ạ, dù sao Tố Dĩ cũng còn một năm nữa, tiểu Công gia nhìn trúng, gặp lúc Vạn Tuế Gia vui vẻ xin thưởng, chuyện này thế là thành." Ngoài miệng nói thế, trong lòng lại hoàn toàn không phải vậy. Tiểu Công gia cái gì chứ, trước tăng cường Vạn Tuế Gia cái đã!

Hoàng hậu gảy tràng hạt trên cổ tay, lại hỏi, "Ông vừa mới nói hai người, người nữa là ai?"

Trường Mãn Thọ nghiêng người về trước nghiêm mặt nói, "Nô tài tới là muốn nói với nương nương chuyện này, một người khác là được chọn lựa từ Tẩm cục. Nô tài ban đầu không biết, sau lại tán gẫu với bọn quản sự nơi đó mới nghe ngóng được, thì ra vị kia là biểu muội của Mật quý phi. Nô tài đoán là quý chủ nhân mua chuộc Vinh Thọ, cố ý đưa người đến trước mặt Vạn Tuế Gia."

Vừa nói vừa cười nịnh nọt, "Nương nương cũng biết đấy, nô tài đối với nương nương một lòng trung thành, vừa hay tin là lập tức chạy tới báo cho ngài biết. Những mong hoàng hậu nương nương ngàn lần cẩn thận, trước mắt danh tiếng của Quý chủ nhân đang nổi, nếu vị biểu muội kia cùng một giuộc với Quý chủ nhân, đến lúc đó hai tỷ muội liên thủ, bên cạnh nương nương lại không có một người đáng tin, chẳng phải là bị thiệt thòi sao?"

Hoàng hậu nghe thấy thế vẻ mặt ảm đạm xuống, nói đến Mật quý phi thật khiến người ta đau đầu. Trong những phi tần của hậu cung, luôn luôn có vài con gà chọi như này. Trước kia mình suy nghĩ quá đơn giản, lúc ở nhà a mã cũng dạy nàng làm mẫu nghi thiên hạ lòng phải mang độ lượng, ngươi kính người một thước, người kính ngươi một trượng. Quả thật sai rồi, trên đời này căn bản không có nữ nhân hầu chung một chồng còn có thể làm bạn.

Giống như Mật quý phi Hạ thị kia vậy, ban đầu nàng rất quý thị ta, lúc còn ở trong phủ Lễ thân vương đã từng để cho thị ta cùng giải quyết việc nhà. Thế nhưng lòng người không đáy, kể từ khi hoàng đế lên ngôi bắt đầu sắc phong lục cung, Mật quý phi dần dần có ý tứ ganh đua so sánh, lúc nào cũng hiếu thắng chỉ sợ mình bị thua thiệt. Sau đó từ tri kỷ biến thành đối đầu, đến bây giờ thị đã sinh được a ca, còn mình thì không có lấy một mụn con, y thị đắc ý, mình ghen tỵ, hai bên ngày một bất hòa.

Nàng thở dài, bản thân vốn là người hòa khí, trước nay không muốn dính vào dòng nước đục. Nhưng thân tại hoàn cảnh này, hậu cung nó vốn là một cái chảo nhuộm khổng lồ được dựng lên bởi vàng ngọc, muốn khư khư giữ mình căn bản là không thể. Hơn nữa nàng khó có con nối dõi, Mật quý phi bên kia lại thêm một trợ thủ, tuy nàng là chánh cung, cứ cái đà này e là vị trí cũng ngồi không yên rồi.

Nàng nhìn Trường Mãn Thọ, "Theo ý tứ của ông, lúc này ta nên làm gì mới phải?"

Trường Mãn Thọ nhếch miệng cười nói, "Không phải nương nương vừa nói, tiểu Công gia nhìn trúng Tố Dĩ sao? Nếu tương lai chuyện có thể thành, Tố Dĩ chính là người của mình, người của mình trợ giúp một tay, muốn trung thành bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nương nương nói có phải không?"

Hoàng hậu ngưng mày trầm ngâm, "Ý ông là mua chuộc Tố Dĩ về bên ta? Để nàng ta ngó chừng em gái của Mật quý phi?"

Trường Mãn Thọ nói, "Nương nương ngài tính thử xem, nữ quan hầu hạ Ngự tiền tổng cộng chỉ có ba vị, Na Trinh là một người khôn khéo, nàng ta cũng không đứng bên phe kia, chỉ chăm chăm giữ mình. Tư trướng mới đến là do Mật quý phi tiến cử, chắc chắn là đứng bên phe Mật quý phi rồi. Khoan hãy nói có lọt vào mắt Vạn tuế gia hay không, ít nhất cũng là tai mắt Mật quý phi cài vào. Bọn họ liên minh công thủ, để lại mình ngài làm sao lo liệu được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!