"Ơ, Tố cô cô không phải mới đi công cán từ phủ Công gia ấy ư, sao trở về lại đi đề linh rồi? Là thất trách công việc ư?" Mã Lục Nhi gác chiếc khay bạc lớn qua một bên hông, dáng điệu trông như nông phụ nhà quê đội nia.
Tố Dĩ liếc hắn, "Công công, đây là Vạn Tuế Gia ân điển."
Mã Lục Nhi không ngừng gật gù, thầm nghĩ thưởng "ân điển" này đích thực là đòi mạng. Lại nhìn nhìn nàng, ăn mặc quá phong phanh, tốt bụng nhắc nhở, "Mặc nhiều chút, nửa đêm sương xuống, rất lạnh đấy!"
Vẫn rung chiếc chuông trong tay, nàng nhún người nói, "Cảm ơn công công, ta có mang theo bao đồ để ngay góc tường rồi, một lát trời lạnh sẽ mặc thêm vào. Ta còn có việc, không nên chậm trễ thêm nữa, công công ngài đi thong thả!"
Mã Lục Nhi gật gật đầu, nhìn nàng thân thẳng như cán bút hướng về cửa bên phải. Dáng người rất không tệ, có điều giọng nói có hơi run run vì sợ, nửa đêm nghe thấy cũng khiến người khác run bắn cả người.
Tố Dĩ bước đi nghiêm trang, rướn họng lại xướng một câu bình an. Mặt hơi ngưỡng lên, vào đêm, sương mù lác đác trong không khí phả vào mặt. Trên cửa cung, ánh đèn chập chờn, tựa như cách rất xa. Nghe lớp người già hay nói trời có sương mù dễ gặp những thứ bẩn thỉu nhất, nàng đề linh đi một vòng chỉ một nén nhang, nhưng cách mỗi hai canh giờ phải đi một chuyến, cho nên không thể về phòng, đành tìm một chỗ lộ thiên mà ngủ gật, vật vã suốt đêm đấy a!
Ngẫm lại mà sợ, bây giờ còn có người đi lại, chờ đến canh ba, lính gác cổng trên cửa cung rút đi, cái nơi lớn như vậy chỉ còn lại mình nàng. Một người đi trong sương mù rung chuông…
Nàng rùng mình một cái, không dám nói Hoàng thượng sai, toàn bộ đều tự trách mình không có mắt. Người khác trước mặt, nàng có thể chu toàn rất tốt, ngược lại mỗi lần gặp Vạn Tuế Gia hết va thì đập. Cũng không biết do đâu, đại khái là bát tự xung khắc không tránh khỏi.
Quay đầu nhìn nén nhanh dưới tượng sư tử đồng mạ vàng, cũng sắp đến giờ rồi. Vòng lại trước Càn Thanh Môn lần nữa, xem như là xong một vòng này. Nàng xoa xoa hai cánh tay, tựa vào bức tường bình phong có mái lưu ly nghiêng ở phía đông ngồi xuống. Không cho phép trải chăn đệm trên gạch xanh, chỉ có thể "màn trời chiếu đất". Mở bao đồ, giũ tấm áo choàng ra, quấn quanh người thật chặt.
Dựa vào hoa văn hoa cỏ trên tường, ngẩng đầu nhìn trời, đáng tiếc đêm nay không có trăng, nếu không "phi tinh đái nguyệt" (gánh sao cõng nguyệt) cũng là một loại cảnh đẹp đầy mỹ ý, còn có thể tìm vui trong khổ một phen rồi.
Bức tường đó đây:
Trong Yến Hi Đường, Hoàng đế tựa đầu giường đọc nhật giảng* hôm nay trình lên, bên ngoài khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, hắn cũng có thể an định tâm thần đọc sách một chút. Phạt cung nữ kia đề linh kỳ thật không phải ý hay, đoán là lá gan nàng ta quá bé, giọng xướng lên đều mang âm run. Bắt nàng ta đảo quanh Càn Thanh Cung ngược lại không giống đang phạt nàng, mà càng giống như đang phạt mình hơn. Cổ họng nàng ta, cao một tiếng thấp một tiếng, rõ là nhức đầu kinh khủng.
Hoàng đế không khỏi thở dài, trong lòng quả thật cũng pha chút thành kiến, cố ý làm khó nàng, chỉ vì xuất phát từ tư tâm của mình ở phương diện nào đó.
(* Nhật giảng: bản ghi chép ngôn hành và sinh hoạt thường ngày của hoàng đế, sau khi trình lên được chấp thuận sẽ được đưa đến Nội các lưu trữ, bản sao lưu ở Hàn Lâm viện)
Ngồi trên cái ngôi vị Hoàng đế này, cảm giác thế nào bản thân hắn rõ nhất, thủy chung không có cách nào lơi lỏng tay chân được. Hoàng phụ mặc dù phụng dưỡng ở Sướng Xuân Viên không hỏi đến chính vụ, nhưng vẫn rất trói buộc hắn. Nói cho cùng hắn chỉ là một tên vua bù nhìn, chung quy không thể nhảy thoát khỏi cái khung bên ngoài. Hoàng thái hậu bầu bạn bên cạnh Hoàng phụ thanh nhàn yên ổn, hắn chỉ có thể tìm một nha đầu chả liên can gì trút giận.
Làm như vậy có chút nghiêng vẹo, không muốn thừa nhận, nhưng lại là sự thật.
Tố Dĩ chẳng hề biết những thứ này, nàng còn đang vô cùng rầu rĩ vì cớ gì vận mệnh của mình xui xẻo đến thế. Chán nản ủ dột ngồi một lúc, từc lúc cửa cung đóng đến canh hai nửa đêm chỉ có nửa canh giờ. Dường như chưa kịp nghỉ ngơi, thanh âm gõ mõ lại loáng thoáng vang tới nữa. Nàng loạng choạng đứng lên cởi áo khoác, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy ngoài Dưỡng Tâm môn cung nữ xách hai chiếc lồng đèn bát giác đi qua đây, sau lưng đi theo một người dáng dấp quái lạ, vòng hông cực kỳ cường tráng, đầu vẹo qua một bên. Nàng híp mắt nhìn kỹ, đi đến trước hai bước mới nhìn rõ thì ra là thái giám đang cõng một người. Người trên lưng khoác áo choàng đỏ chót, mũ áo trùm che kín cả mặt, rất nhanh đã tiến vào Dưỡng Tâm môn. Tố Dĩ tần ngần một lát, nhớ lại trước kia nghe mấy người Phẩm Xuân nói gì mà thái giám cõng người đến lâm hạnh. Nàng chưa từng thấy thái giám cõng phi tần, giờ mới biết thì ra những tiểu chủ nhân đến "điểm danh" với Vạn Tuế Gia bằng cách này, y hệt như được xem qua kính Tây Dương vậy, cực kỳ rõ ràng.
Nàng vui vẻ tính toán, trở về nhất định phải kể cho Phẩm Xuân và Nữu Tử nghe mới được. Chuông trong tay lay động, sải bước theo hướng đến Nguyệt Hoa Môn. Đi vào con đường nhỏ bên cửa phải, nơi này thật giống như một cái loa vậy, chút xíu động tĩnh đều nghe đặc biệt lớn. Nàng cũng không muốn cao giọng như vậy, nhưng sợ Hoàng đế không nghe được nói nàng lười biếng trốn việc. Bất đắc dĩ, rướn cao cổ họng hô lớn "Thiên hạ thái bình … a", âm điệu y hệt gà bị bóp cổ, khó nghe phải biết.
Hoàng đế chau mày, sách cầm trên tay gập lại, tấm rèm trên cửa Yến Hi Đường xốc lên, Hòa quý nhân bao lấy chăn gấm trực tiếp được đưa lên long sàng. Vinh Thọ đi lên vén tấm chăn lụa mỏng màu vàng ở cuối giường, kéo Hòa quý nhân chui vào trong. Đây là quy củ cũ, phi tử không được quyền ngồi xuống giường nghiêng người nằm xuống, phải như sâu bò từ "chân rồng" lên. (lần đầu tiên mình mới biết o.0) Hoàng đế cúi đầu nhìn, Hòa quý nhân mới vào cung chưa lâu, lúc thị tẩm kỹ thuật cũng không thành thạo, chui vào chăn, bị bí hơi đến mặt đỏ tía tai.
Thái giám trong phòng khom người lui ra ngoài, Hòa quý nhân vất vả bò đến dưới cánh tay Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn một cái, có chút ngượng ngùng, "Chủ tử."
Hoàng đế gật đầu, không lên tiếng.
Hòa quý nhân tiếp tục bò, rốt cuộc bò đến đích, âm thầm thở hắt ra một hơi. Quần áo trên người Hoàng đế cài thật chặt, nàng đành phải túm chăn che ngực ngồi dậy, "Chủ tử, nô tỳ thay y phục cho ngài nha?" Nói xong bắt đầu tháo đai lưng trên trung y của hắn.
Hai tay đều bận việc, không rảnh che trước ngực, đầu ngực xinh tươi mơn mởn dựng thẳng trước mặt hắn, Hoàng đế liếc mắt một cái đánh giá, cuối cùng tìm được chút cảm giác "tâm viên ý mãn". Nhưng mà đúng lúc này, "Thiên hạ" lại "Thái bình" rồi. Một tiếng kêu thê lương ai oán chạy dài…., như một chậu nước lạnh xối hắn lạnh đến thấu tim.
Hòa quý nhân nào để ý đến cái đó, chỉ chăm chăm đỏ mặt hầu hạ hắn cởi đồ. Hoàng đế có dáng người thật đẹp, khung xương không hiện vẻ thô cứng, cân xứng thon dài không có bụng nhỏ. Lại thêm gương mặt xinh đẹp kia nữa, trên trời dưới đất tìm không ra người thứ hai toàn vẹn như vậy. Dân chúng kém may mắn không được nhìn thấy thiên nhan, cứ nghĩ Hoàng đế hẳn là người vừa già vừa xấu mặt mũi lại hung tợn vân vân, kỳ thật Vạn Tuế Gia của chúng ta rất không tệ a.
Nghe nói cố Tuệ Hiền Hoàng quý phi là mỹ nhân Hán gia, thuộc tộc Tiên Ti, nhà họ Vũ Văn lại là gia tộc nổi danh dục tú (đẻ toàn người đẹp lại có tài), sanh ra nhi tử không có một ai là phần tử thấp.
Nàng tràn ngập ái mộ nhìn hắn, lâm hạnh nói một cách thẳng thừng giống như báo cáo kết quả công tác vậy, nhưng ít nhất thời khắc này cảm thấy ấm áp. Hai người cùng khỏa thân kề sát nhau, Hoàng đế tính tình có lạnh lùng cách mấy, dưới tình huống trước mắt vẫn rất có ý vị nhân tình.
Hắn đặt nàng nằm xuống, đè người lên hôn nàng. Mới vừa chạm vào môi, tiếng chuông âm hồn bất tán kia lại tới nữa, thiên hạ thái bình, thiên hạ thái bình… Hoàng đế bực bội đến cực điểm, đột nhiên phát hiện chút hứng thú đều mất sạch.
Hắn xoay người ngồi dậy, gọi với ra ngoài, "Vào đây."
Vinh Thọ và Mã Lục Nhi khom lưng một trước một sau đi vào Yến Hi đường, đoán chừng là xảy ra sự cố gì, hai người lén trao đổi ánh mắt, tiến lên cúi đầu, "Xin nghe Vạn Tuế Gia chỉ bảo."
Hòa quý nhân không biết mình làm sai chỗ nào, sợ đến tái mặt. Hoàng đế liếc nhìn nàng ta một cái, quay mặt chỗ khác thở dài, "Đưa tiểu chủ trở về, ghi lại, lần tới bổ túc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!