Đều nói mười tháng mang thai, kỳ thật đó chỉ là cách nói chung chung. Bụng Tố Dĩ ngày một lớn, hai chân sưng phù, đi đứng rất bất tiện. Rốt cuộc có một ngày tự giác không chịu nổi, cách một chén trà nước ối bỗng vỡ, thế là nàng phải lâm bồn.
Tính toán thời gian, ngày mười chín tháng chín. Nếu không lắt léo cùng Vạn Tuế Gia, không có tấn vị, lý ra hôm nay là ngày nàng mãn hạn xuất cung. Đời người thật sự là đầy sự trùng hợp, bỏ lỡ nơi này, thì sẽ hội ngộ nơi kia. Cơn đau vẫn còn lờ mờ, nàng ngược lại không sợ, xoa xoa bụng, nóng lòng muốn gặp đứa bé. Sinh con thật sự là một chuyện vui, thằng nhóc này hành hạ nàng đến cả đêm không ngủ rồi, chẳng biết lớn lên giống ai hơn đây.
Hôm nay không có mặt trời, nàng nằm trên giường nhìn ra phía ngoài, xa xa màn trời mờ tối, đụm mây đen cuồn cuộn bay đi thật nhanh. Có lẽ sẽ có một trận mưa lớn, Vạn Tuế Gia còn chưa tới, trước khi lâm trận vẫn muốn gặp hắn một lần. Nghe nói sinh con là một trận chiến sinh tử, thắng trận toàn thân trở lui, bại trận thi cốt không còn. Nàng từng thao luyện trong mưa gió mà ra, những nỗi đau này dĩ nhiên chịu được, song cũng hy vọng có đầy đủ vận khí tốt đến chống đỡ.
Ngạch niết còn khẩn trương hơn nàng, tay bấn chân loạn chỉ huy người làm việc. Chúng cung quyến sinh sản đều có thông lệ, đã sớm thỉnh đao Đại Lăng Chưng từ Dưỡng Tâm điện đến, thời điểm vừa đến liền treo tại cửa chánh điện nhằm lập uy trừ tà. Còn có đá Dịch Sinh* của Càn Thanh Cung, đặt trong phòng nghe nói có thể cầu thuận lợi bình an. (dịch sinh: dễ sinh)
Bà mụ đỡ đẻ đã được cẩn thận chọn lựa, gốc gác trong nhà đều hỏi rõ mới cho vào phòng sinh. Đều là người có chục năm kinh nghiệm, đến trước mặt nàng vỗ ngực cam đoan nhất định hầu hạ tốt. Tố Dĩ nói mấy câu khách sáo, nhìn đầy tớ khiêng một cái máng gỗ, chén gỗ, cào gỗ, dao gỗ nhỏ từ cửa tiến vào, tiếp sau còn có người nâng một tấm chăn đen. Nàng thấy phô trương lớn như vậy có hơi sợ, kéo ngạch niết nàng hỏi, "Mấy thứ kia để làm gì vậy?"
Lưu ma ma tiếp lời nói, "Chủ tử đừng sợ, những thứ này là dùng để xử lý nhau thai và cuống rốn a ca. Một lát tiểu chủ tử ra đời, trên người rớt xuống thứ gì đều được bọc lại chôn trong hố hỉ, bấy giờ công đức viên mãn rồi."
Tố Dĩ à một tiếng, nhớ đến mục đính Lưu ma ma đến chỗ nàng làm việc, cũng muốn thành toàn cho lòng trung thành của người ta, bèn nói, "Bà vào cung, báo cho Hoàng hậu chủ tử một tiếng, chỗ ta chuyển dạ rồi."
Kỳ thật động tĩnh lớn như vậy, trong cung nhẽ ra đã sớm biết. Nàng cho Lưu ma ma hồi bẩm Hoàng hậu, cũng là để mình làm người thuận nước giong thuyền.
Lưu ma ma cúi người lĩnh mệnh đi, Tố phu nhân nắm tay nàng, "Con nghĩ thông được là tốt, sớm muộn gì sẽ đến ngày này, trốn cũng không trốn được. Không nói thái độ làm người của Hoàng hậu, nể mặt Tiểu công gia cũng đừng chấp nhặt nhiều làm gì, sau này đều là người một nhà cả."
"Ngạch niết nói phải, nhiều ngày như vậy, nghĩ thông hay không cũng phải bỏ xuống." Tố Dĩ dựa lưng vào đệm giường nói chuyện, mồ hôi ra từng đợt, uống một chén canh sâm vực tinh thần, nhấc đầu lên thấy phủ Nội Vụ đã đưa tới quần áo. Trên chiếc trường kỷ kê phía nam cửa sổ chồng chất như cái núi nhỏ, mỗi áo lụa mỏng cho đứa bé đã có ba mươi bộ. Nhưng chói mắt nhất là cái xe nôi sơn đỏ thẫm kia, Kim Long ngũ trảo uốn quanh, có thể thấy được Tiểu Hổ còn chưa ra đời đã hứng nhận hy vọng rồi.
Trong lòng nàng hết sức bình tĩnh, chả là mong Hoàng đế mong đến trợn cả mắt lên rồi, tủi thân hỏi ngạch niết nàng, "Sao ngài ấy còn chưa tới?"
Tố phu nhân ngó ra ngoài, "Vạn Tuế Gia thượng triều mới đi một canh giờ, con chuyển dạ lại sớm, lúc ngài ấy hay tin đại để là đang ở trên điện Kim Loan cũng nên! Đừng gấp, thai đầu không nhanh vậy đâu, nói thế nào cũng phải hành mười mấy canh giờ."
Nàng thở dài, "Ngạch niết, con mỏi lưng."
Tố phu nhân thò một tay xoa lưng nàng, trấn an, "Mỏi một chốc là đau ấy, đau lát hồi liền sinh. Đừng sợ, đều như vậy cả. Thai đầu gian nan, thai sau thì dễ rồi. Lúc này đừng nói chuyện, lo nghỉ ngơi dưỡng sức đi, một lát còn phải tốn sức lớn lắm đấy!"
Thời gian đau dài hơn lúc ban đầu, nhưng còn chịu được. Tố Dĩ nhắm mắt lại, ngờ ngợ nhớ lại ngày lúc mới tiến cung. Khi ấy tháng ba mùa xuân, nàng mặc một kiện áo màu hồng cánh sen, trước ngực cài nụ hoa ngọc lan. Bởi không biết quy củ đứng nhầm đội, còn bị tinh kỳ ma ma chỉ vào chóp mũi mắng một trận. Đảo mắt đã nhiều năm như vậy, kinh qua mưa gió gian khổ, nàng vẫn không thể nào hoàn toàn rời khỏi Tử Cấm thành.
Bởi có vướng bận, đời này của nàng đều phải buộc chung cùng vương triều Đại Anh rồi, bởi vì nam nhân của nàng, cũng vì con trai của nàng.
Không biết người khác chờ sinh có như này hay không, nàng đem tất cả ký ức đều lật thây giở cốt rà soát qua một lượt. Dần dần bụng càng đau hơn, ép nàng choàng tỉnh, vừa mở mắt, thấy Hoàng đế đã ở trước giường nàng.
Nàng kinh ngạc nói, "Ngài đã trở lại? Sao không gọi thiếp?"
"Ta thấy nàng ngủ, để nàng nghỉ thêm một lát." Hắn cười đầy miễn cưỡng, ngồi trên bàn đạp sờ sờ bụng của nàng. Đứa bé như là biết a mã đã đến, ủn lên một khối to tại lòng bàn tay hắn, hắn kêu nàng xem, "Tiểu Hổ đúng là đứa thông minh, giống hệt nàng."
Tố Dĩ cười cười, có hắn ở đây, nàng càng an tâm. Giang hai cánh tay đón hắn vào trong lòng nàng, hỏi hắn, "Ngài về bao lâu rồi?"
Hắn cọ cọ tại cổ nàng, nói đã nửa nén hương rồi, "Biết nàng chuyển dạ, bọn Hoằng Tốn đều tới cả."
Nàng thấy thật ngượng ngùng, "Làm phiền các vương gia rồi. Ngài cũng thật là, thiếp sinh con, sao lại để các vương gia đến?"
Kỳ thật Hoàng đế không tiện nói, hắn là sợ hãi, muốn các huynh đệ đến tăng thêm can đảm. Trước kia hắn không quan tâm chuyện sinh đẻ của mấy tần phi, tổng quản thái giám báo một tiếng nói đã chuyển dạ, hắn chỉ cần ở Dưỡng Tâm điện chờ tin là được. Không giống lúc này, hắn cảm thấy như khắp người mình gác ngang qua Hỏa Diệm Sơn mà nướng vậy.
Hắn cầm lấy ngón tay nàng hôn rồi hôn, vì giữ thể diện mà trợn mắt nói láo, "Ta cũng đâu muốn chúng tới, bọn họ chẳng phải coi quản phủ Tông Nhân phủ Nội Vụ sao, đứa bé sinh ra ghi vào Ngọc điệp (gia phả hoàng gia), cần họ soạn."
Tố Dĩ lúc này suy nghĩ trì độn, tùy tiện đã bị hắn gạt được. Đứa bé trong bụng đang ra sức như muốn chui tọt ra vậy, mắt thấy sắp bắt đầu, nàng quýnh lên, "Không được, hình như sắp sinh rồi! Ngài đi mau đi, đi xa vào, đến Cần Chính Điện đi."
Bà mụ vén chăn nhìn, gập gối nói với Hoàng đế, "Tiểu chủ nhân đã thấy hồng, a ca gia sắp đi ra. Mời Vạn Tuế Gia di giá, chúng nô tỳ dễ hầu hạ hơn."
Người trong phòng tất bật hẳn lên, Hoàng đế muốn đi lại không nỡ, không đi lại không được, ngơ ngác đứng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan. Hắn thấy Tố Dĩ mồ hôi đầy mặt, nhất thời cảm thấy quả tim như bị một bàn tay siết chặt, mỗi một lần đập đều vô cùng thống khổ. Nàng sinh con cho hắn, hắn cảm kích nàng tận đáy lòng, nhưng nhìn dáng vẻ nàng lúc này, lại ước gì chưa từng có đứa bé này.
Nàng xuyên qua bức tường người thấy hắn ngơ ngác, "Ngài đi đi chứ, đừng ở chỗ này, máu trong phòng không may mắn đâu." Lại đẩy mẫu thân nàng, "Ngạch niết mẹ bảo ngài ấy đi đi, ngài ấy ở đây, con đến cả rướn họng kêu cũng không được."
Tố phu nhân nghe vậy vội qua khuyên giải an ủi, "Vạn Tuế Gia yên tâm đi, ở đây đã có nô tỳ trông chừng, ngài ra bên ngoài đợi, nhanh thì hai canh giờ là được. Nữ nhân sinh con đều thế cả…" thấy khuyên không đi, bà cũng có phần phát bực rồi, "Ầy, ngài đứng đực đây con bé cũng không dùng sức nổi mà đúng không! Ngài mau ra ngoài đi, giờ phải đóng cửa rồi."
Trường Mãn Thọ đi vào, vừa dỗ vừa cầu xin hắn ra ngoài. Cửa minh gian (gian ngoài) của Kiến Tâm Trai phịch một tiếng đóng lại, hắn nhìn song cửa kia mà sững người, mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu khàn giọng của nàng, hắn mới phát giác bản thân đã phát run đến không dời bước nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!