Chương 46: (Vô Đề)

"Bốc đồng quá." Vệ Minh Khê đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Dung Vũ Ca, mỉm cười nói, giờ phút này Vệ Minh Khê hoàn toàn không phát hiện vẻ tươi cười của mình đầy yêu chiều Dung Vũ Ca.

"Tâm tính thiện lương của người ta mới vừa rồi đau lắm, trong lòng buồn bực, thân thể nóng quá, ngươi sờ xem……" Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên ngực mình. Vệ Minh Khê cảm giác được trong lòng bàn tay một cảm giác mềm mại, nhìn vào tiếp xúc mập mờ lúc này làm cho Vệ Minh Khê khẽ đỏ mặt.

Cảm giác hoảng hốt lại trỗi dậy, Vệ Minh Khê theo bản năng muốn rút tay về, không muốn tiếp tục ở trong khoảng cách quá gần và vô cùng thân thiết với Dung Vũ Ca nhưng nàng lại không đồng ý, càng đem thân thể dính sát vào Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê thật đáng ghét, ôm người ta nhiều một chút khó đến vậy sao?

"Vệ Minh Khê, ngươi không được cử động, ngươi còn cử động ta khóc cho ngươi xem!

"Dung Vũ Ca giọng mũi hàm chứa uy hiếp, nhưng một chút lực uy hiếp đều không có. Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cốc trán Dung Vũ Ca một cái:"Ngươi nhanh ngủ đi, không được náo loạn nữa, lần sau mà còn uống say, ta sẽ không tha cho ngươi……"

Dung Vũ Ca nhìn đôi môi Vệ Minh Khê hơi hé mở, nhìn đến miệng khô lưỡi đắng. Nàng nhớ cảm giác khi được thưởng thức địa phương tuyệt vời đó, ước chi thêm một lần được nhấm nháp mật ngọt bên trong……

Vệ Minh Khê còn chưa nói xong lời dạy dỗ, môi đã bị Dung Vũ Ca che lấp. Đầu lưỡi càn rỡ của Dung Vũ Ca lập tức xâm nhập vào đôi môi còn chưa kịp phòng bị của nàng, liếm láp cánh hoa đang hé mở, tham lam nuốt lấy mật ngọt bên trong ấy.

Đầu lưỡi càn rỡ xâm nhập nóng bừng như lửa cháy, gắt gao quấn lấy đầu lưỡi ngượng ngùng có chút ngây ngốc của Vệ Minh Khê, cực lực mời Vệ Minh Khê cùng nhau nhảy múa. Lửa lòng như thiêu như cháy rõ lên mồn một, nào đẩy, nào kéo, hơi thở chung quanh phút chốc đều trở nên dâm mĩ.

Vệ Minh Khê vô luận là thân thể hay tâm lý đều không kịp phòng bị, bất thình lình lại bị như thế làm cho nàng có chút chống đỡ không được.

Nàng cảm giác thân thể dâng lên một cỗ cảm giác xa lạ, có chút nóng, có chút tê dại, còn có chút ít khát vọng nói không nên lời, cảm giác kì quái làm cho thân thể nàng vô lực phản kháng.

Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình dần có chút nhũn ra, tay nàng vô thức bám lấy thắt lưng Dung Vũ Ca, mặc cho cơ thể Dung Vũ Ca dán lên người mình.

Nàng cảm giác được nhiệt độ trên người Dung Vũ Ca càng lúc càng trở nên nóng rực như thiêu đốt, cảm thấy thân thể càng ngày càng mềm mại, tựa hồ như nước trong, vừa chạm một cái liền tan ra.

Kì quái nhất là cảm giác này lại rất tuyệt, khiến thân thể Vệ Minh Khê không tự chủ được, bất giác cũng dán về phía Dung Vũ Ca……

Mà thân thể Dung Vũ Ca lại càng thêm khó chịu, Dung Vũ Ca có cảm giác mình như đang bị thiêu đốt trong biển lửa, thân thể nhu nhược không xương hướng về phía Vệ Minh Khê, khát vọng Vệ Minh Khê ôm chặt lấy mình, tựa như giờ phút này, chặt chẽ đến mức đem thân thể cả hai hoà làm một.

Không, nàng còn muốn nhiều hơn nữa, nàng muốn cùng Vệ Minh Khê mặt đối mặt, muốn cùng Vệ Minh Khê da thịt cùng da thịt thân mật tiếp xúc, muốn nghe được Vệ Minh Khê ở dưới thân mình vui hoan mà rên rỉ, cũng mong ước được Vệ Minh Khê đối với mình như thế……

Dung Vũ Ca thuận theo khát vọng trong lòng, đôi môi trong lúc đó càng thêm nhiệt tình, càn rỡ câu dẫn Vệ Minh Khê cùng nhau phóng túng, cực lực thiêu động đoàn hoả diễm sâu trong đáy lòng Vệ Minh Khê.

Tay Dung Vũ Ca ở trên người Vệ Minh Khê càng thêm lớn mật di dời khắp nơi, một chân chen lấn vào giữa hai chân Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng đem Vệ Minh Khê đẩy ngã xuống giường, càng lúc nàng lại càng muốn làm thêm nhiều chuyện……

Vệ Minh Khê đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân đang gần trong gang tấc, hoảng sợ đẩy Dung Vũ Ca ra khỏi người. Lần này thật sự đã hoàn toàn dọa nàng choáng váng, vừa rồi nàng đã cùng Dung Vũ Ca làm cái gì?

Nàng cùng Dung Vũ Ca chủ động hôn nhau sao, đắm chìm vào trong đó, lại còn xuất hiện cảm giác khiến người ta phải xấu hổ như thế.

Nếu lúc trước Vệ Minh Khê đều phản kháng mọi dụ dỗ của Dung Vũ Ca thì lúc này đây, nàng quả thật đã bị Dung Vũ Ca dụ dỗ thành công. Đây rõ ràng là loạn luân. Nghĩ đến từ loạn luân, Vệ Minh Khê có cảm giác kinh khủng.

Cũng khó cho Vệ Minh Khê, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là sai lầm nho nhỏ nàng cũng rất ít phạm phải, loại tội lỗi lớn như loạn luân này tất nhiên không bao giờ dính đến nàng.

Vệ Minh Khê không dám nhìn Dung Vũ Ca, nàng không biết Dung Vũ Ca sẽ thấy thế nào về mình, chỉ biết chạy nhanh ra khỏi khoang thuyền.

Nàng là Vệ Minh Khê, từ nhỏ đến lớn, dù là cho tới bây giờ hành động đều không có khuyết điểm, vậy mà lại ở dưới nụ hôn của Dung Vũ Ca mà trầm luân. Vệ Minh Khê giờ phút này đeo vô số lần tự trách móc cùng sợ hãi, tự trách mình trầm luân, lại sợ hãi lực hút của Dung Vũ Ca đối với mình.

Nàng biết lực hút của Dung Vũ Ca đối với mình ngày càng tăng, nàng càng ngày càng khó thuyết phục tim của mình.

Dung Vũ Ca nằm trên giường, thân thể sau khi động tình vẫn còn một chút khô nóng, nhưng trong tâm lại trống rỗng. Nàng tuy có vài phần say nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh. Sao mình lại yêu thương Vệ Minh Khê, nữ nhân đó có quá nhiều thứ không bỏ xuống được.

Đã biết rõ nếu bất chấp lao đầu vào, kết quả có lẽ sẽ phải chịu đau thương, nhưng nàng đã quá yêu Vệ Minh Khê, yêu đến mức không thể quay đầu.

Nước mắt Dung Vũ Ca vô thanh vô thức chảy xuống, rõ ràng bị cự tuyệt không chỉ một lần, nhưng vì cái gì lần này lại thương tâm đến vậy? Vệ Minh Khê đã bắt đầu đáp lại mình, hẳn là nên cao hứng mới đúng. Dung Vũ Ca lau nước mắt, cố vui vẻ thầm nghĩ.

Có lẽ giờ phút này trong tiềm thức Dung Vũ Ca đã biết, tương lai Vệ Minh Khê khiến mình đau đớn không phải chỉ có vậy.

Vệ Minh Khê đứng mặc cho gió thổi hồi lâu, cơ hồ đến khi phía chân trời hiện lên màu trắng mới trở lại khoang thuyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!