"Thua rượu của ta không cần phải uống.
"Vệ Minh Khê quả thật là người mềm lòng, hơn nữa đối với ngoại nhân vẫn luôn lấy lễ đối đãi. Nhưng Dung Vũ Ca lại không xem là vậy, nàng chán ghét diện mạo Giang Ngưng Nguyệt, nàng chán ghét ý đồ Giang Ngưng Nguyệt biểu hiện đối với Vệ Minh Khê, nàng lại càng chán ghét Vệ Minh Khê giờ phút này thiên vị Giang Ngưng Nguyệt."Ngưng Nguyệt đa tạ Vệ công tử."
Giang Ngưng Nguyệt hướng Vệ Minh Khê cười ngại ngùng. Là Giang gia đại tiểu thư, những lúc khiến nàng ngượng ngùng thế này thực không nhiều lắm. Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt hướng mình cười cũng lễ phép mỉm cười đáp lại.
Vệ Minh Khê cười kỳ thật không có hàm ý gì đặc biệt bên trong, nhưng đối với Dung Vũ Ca, hai nàng giống như đang ở trước mặt mình mà liếc mắt đưa tình vậy.
Nữ nhân khi đố kỵ vốn luôn tự suy diễn mà không theo nguyên tắc nào cả, giờ phút này lửa ghen đích thị đang hừng hực cháy làm tâm Dung Vũ Ca đau đớn.
"Ta chưa bao giờ biết Vệ công tử lại là người thương hương tiếc ngọc đến thế, muôn ôm mỹ nhân về sao?
"Dung Vũ Ca ghen đến độ có thể ngửi được vị dấm chua trong lời nói, làm cho Vệ Minh Khê phải nhíu mày. Dung Vũ Ca nói nhăng nói cuội cái gì đó, đã biết rõ mình là nữ giả nam trang lại còn nói năng như vậy."Dung công tử, xin cẩn trọng hành động lời nói, đừng thuận miệng mà nói lung tung!" Thanh âm Vệ Minh Khê trầm thấp, chất chứa ý tứ giáo huấn trong ngôn từ. Đối với Vệ Minh Khê mà nói, Dung Vũ Ca là người trong nhà nên mới nặng lời như vậy.
Nếu là bình thường Dung Vũ Ca bị giáo huấn sẽ không đặt trong lòng, nhưng mà Vệ Minh Khê vừa mới thiên vị Giang Ngưng Nguyệt xong, ngay sau đó lại ở trước mặt Giang Ngưng Nguyệt nói mình không đúng. Dung Vũ Ca tức giận, không thích dạng tính cách đó của Vệ Minh Khê chút nào, ghét Vệ Minh Khê chết được!
Dung Vũ Ca hờn dỗi liền rót rượu uống, một ly tiếp nối một ly, uống càng lúc càng nhiều. Rượu này tuy không nặng nhưng cũng là hảo tửu, lúc mới uống vào thì không thấy gì nhưng về sau tác dụng lại rất mạnh.
Uống xong mấy chén, sắc mặt Dung Vũ Ca bởi vì hơi rượu mà nổi lên vẻ đỏ ửng, kiều mỵ vô cùng, phong thái nữ tử hiện nguyên hình, sóng mắt mê ly câu hồn, thân thể mềm nhũn xụi lơ tựa vào người Vệ Minh Khê. Còn đâu là biểu hiện của một nữ tử được giáo dục tốt chứ, Vệ Minh Khê bất giác cau mày.
Dung Vũ Ca ban đầu vốn muốn Giang Ngưng Nguyệt quá chén, làm cho nàng say rượu mà thất thố, không nghĩ tới chính mình lại đem mình uống say. Tuy rằng không đến nỗi quá mất phong thái, nhưng Vệ Minh Khê quả thật không thích người say rượu.
Trong mắt nàng, chỉ có người phóng túng mới có thể say rượu, là đại biểu cho một người phẩm tính còn chưa đủ nội liễm tự kiềm chế.
Mặt Vệ Minh Khê trầm xuống, nàng tuy rằng không biết Dung Vũ Ca vì cái gì lại làm loạn, còn có vẻ không được tự nhiên, nhưng nhìn đến mị thái Dung Vũ Ca sau khi say rượu vẫn cảm thấy không vui cùng lo lắng.
"Dung công tử, rượu này nhìn như ôn hòa nhưng lực độ lại phi thường mạnh mẽ, ngươi đừng uống nữa, ta sợ ngươi sẽ say đó." Giang Ngưng Nguyệt nhắc nhở Dung Vũ Ca. Lời Giang Ngưng Nguyệt tuy là nói với Dung Vũ Ca nhưng tầm mắt lại lạc lên người Vệ Minh Khê.
Tuy Vệ Minh Khê chỉ ngồi một chỗ, nhưng vẫn tản mát ra loại khí chất thanh nhã. Từ khi tiệc rượu bắt đầu đến giờ, Vệ Minh Khê thủy chung đều như kẻ ngoại nhân, không mê luyến, không phóng túng, không nói nhiều, tiến thoái thoả đáng, tự giữ nội liễm, đây mới chân chính là chính nhân quân tử.
"Không cần ngươi giả bộ hảo tâm!"
Dung Vũ Ca hướng Giang Ngưng Nguyệt nói. Nàng đâu cần Giang Ngưng Nguyệt làm bộ làm tịch, biểu hiện tác phong của một tiểu thư khuê các như thế.
"Xá đệ đã say rượu, ta mang hắn trở về, Vệ Chỉ xin đa tạ Giang tiểu thư đã chiêu đãi!
"Vệ Minh Khê hướng Giang Ngưng Nguyệt khách khí nói, chuẩn bị rời khỏi thuyền Giang gia. Dung Vũ Ca say làm mọi chuyện cứ rối tinh rối mù. Vệ Minh Khê đỡ Dung Vũ Ca dậy thật là vất vả. Nàng không nghĩ tới một bầu rượu nho nhỏ lại có thể làm cho Dung Vũ Ca say đến như vậy, mà rõ ràng tửu lượng Dung Vũ Ca vốn không kém. Vậy mà vừa rồi Giang Ngưng Nguyệt uống hai bầu cũng không thất thố khiến Vệ Minh Khê phải âm thầm bội phục."Vệ Minh Khê, ta chán ghét ngươi, ngươi đối người khác đều tốt, chỉ riêng đối với ta không tốt……" Dung Vũ Ca sau khi say rượu liền đem ủy khuất trong lòng mình nói ra.
Chân mày Vệ Minh Khê lại càng níu chặt, nàng cảm thấy từ ngày gặp được Dung Vũ Ca, nàng luôn có cảm giác đau đầu phi thường.
Không ổn, Dung Vũ Ca thần trí hồ đồ tùy ý kêu tên mình, cũng may Dung Vũ Ca say rượu, mồm miệng không rõ, hơn nữa thanh âm cũng nhỏ, bằng không hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng.
Cái gọi là say rượu còn có ba phần tỉnh, Dung Vũ Ca kỳ thật đúng là chỉ say đến bảy phần, còn ba phần vẫn tỉnh táo, cho nên cũng không làm chuyện gì quá phận, nhưng ở trong mắt Vệ Minh Khê cũng đã đủ thất thố rồi.
Mỵ sắc yêu kiều không thể che dấu làm cho người ta kinh diễm, hơn nữa cũng làm cho người ta cực kì lo lắng.
"Nếu Vệ công tử không chê cứ tạm thời ở lại đây, thuyền này cũng đang trên đường nam hạ, vừa lúc tiện đường. Dung tiểu thư dung nhan diễm lệ, mỹ sắc hơn người, sau khi say rượu, tư thái nữ tử lộ ra không thể sai được. Nếu như rời thuyền, kẻ phàm phu tục tử thấy được ta sợ là sẽ có chuyện không hay."
Lời này của Giang Ngưng Nguyệt đã trực tiếp vạch trần thân phận nữ tử của Dung Vũ Ca, hơn nữa lời này của Giang Ngưng Nguyệt nói thật đúng trọng tâm, tư thái Dung Vũ Ca lúc này thật chẳng khác gì Ðắc Kỉ hạ phàm, mị cốt câu hồn. Thật đúng là tuyệt sắc yêu cơ!
Dung Vũ Ca là người vốn mang vẻ đẹp như thế, là loại sắc đẹp khuynh đảo chốn hồng trần, là loại vẻ đẹp câu hồn người nhất, cũng dễ dàng mê hoặc lòng người nhất.
Nếu để cho người bình thường nhìn thấy sợ là không khỏi nổi lên lòng xấu xa, huống hồ điều Giang Ngưng Nguyệt hy vọng nhất là có thể lưu lại Vệ Minh Khê.
"Ta không muốn nhìn thấy nàng, hồ ly tinh……" Dung Vũ Ca nghe vậy lập tức lên tiếng phản đối, nàng không muốn Vệ Minh Khê ở lại trên thuyền này, để cho hồ ly tinh này có cơ hội dòm ngó sao! Kỳ thật lúc này Dung Vũ Ca so với Giang Ngưng Nguyệt lại càng giống hồ ly tinh hơn.
Đã là hồ ly tinh lại kêu người khác là hồ ly tinh, càng thể hiện bộ dáng của một nữ nhân hư hỏng.
Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca lúc này tuy rằng còn mặc nam trang nhưng trên mặt phiếm đỏ ửng giống như đoá mẫu đơn kiều diễm, mị nhãn như tơ, sóng mắt mê hồn, thân thể như thể không xương dán lên người mình, nếu không có mình đỡ nàng sợ là sớm đã gục xuống rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!