Chương 31: Tiểu ác bá Dung Vũ Ca

"Vệ Minh Khê……" Dung Vũ Ca kéo kéo Vệ Minh Khê, cười lấy lòng.

"Vệ Minh Khê là tên ngươi có thể gọi sao?" Vệ Minh Khê trừng mắt lườm Dung Vũ Ca, mỗi lần cùng Dung Vũ Ca nói lễ giáo Vệ Minh Khê luôn luôn có cảm giác thất bại mãnh liệt.

"Vậy gọi là gì, Chỉ nhi sao? Chỉ nhi thật sự rất giống hương thảo……" Dung Vũ Ca bộ dạng lầm bầm lầu bầu nói, nhủ danh của mẫu hậu nàng thực rất chuẩn xác, tên cũng như người.

"Ngươi lập tức về Đông cung của ngươi cho ta!

"Vệ Minh Khê bất lực nhìn Dung Vũ Ca, chẳng lẽ không có người nào có thể trị Dung Vũ Ca hay sao? Vệ Minh Khê cảm giác mình nói gì đều là uổng công, dứt khoát cái gì cũng không nói nữa, trực tiếp bỏ mặc Dung Vũ Ca. Nàng biết mình càng để ý tới Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca sẽ lại càng không để yên. Thấy Vệ Minh Khê không để ý tới mình, Dung Vũ Ca bất mãn bĩu môi:"Chỉ nhi không để ý tới lời của ta, ta trở về cũng không để ý đến thái tử biểu đệ, không nói chuyện với hắn, không để ý tới hắn, hắn hẳn là sẽ rất thương tâm ……" Dung Vũ Ca lại lấy Cao Hiên uy hiếp Vệ Minh Khê.

"Ngươi nếu biết hắn đối tốt với ngươi, ngươi vì sao không đối tốt với hắn?" Vệ Minh Khê lạnh lùng nói.

"Ngươi nếu cũng biết ta đối tốt với ngươi, vậy vì cớ gì ngươi lại không đối tốt với ta?

"Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê hỏi. Nếu như mình là nữ nhân xấu xa như trong lời Vệ Minh Khê nói, vậy Vệ Minh Khê không phải đối với mình cũng như thế sao? Dung Vũ Ca thật nhanh mồm nhanh miệng làm cho Vệ Minh Khê trong nhất thời có chút tức cười, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ."Chúng ta đều là nữ nhân, ngươi lại là con dâu ta, đây là chuyện nghịch luân, ngươi hoang đường không có nghĩa là ta cũng sẽ làm chuyện hoang đường như ngươi."

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn có thể làm như đúng lý hợp tình, Dung Vũ Ca chẳng lẽ không biết đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào sao?

"Một chút khả năng cũng không có sao?"

Dung Vũ Ca khổ sở thoạt nhìn như sắp khóc, mặc dù biết đây là phản ứng Vệ Minh Khê nhất định có, nhưng đến lúc thực sự bị cự tuyệt vẫn cảm thấy rất khó chịu.

"Tuyệt không có khả năng!"

Vệ Minh Khê tránh né ánh mắt Dung Vũ Ca. Nàng một chút cũng không muốn để Dung Vũ Ca gặp phải tai hoạ, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, không thể để cho Dung Vũ Ca mắc thêm lỗi lầm nữa .

"Ta vẫn yêu ngươi dù ngươi không thương ta, mặc dù ta không có biện pháp, ngươi cũng đừng mong miễn cưỡng ta thích Cao Hiên, ta hiện tại khổ sở bao nhiêu, ta sẽ khiến Cao Hiên khổ sở bấy nhiêu!"

Dung Vũ Ca nói lẫy, nếu không có Cao Hiên thì tốt rồi, Vệ Minh Khê sẽ không kiên quyết cự tuyệt mình như vậy.

"Nếu ngươi dám thương tổn Hiên nhi sẽ chỉ càng làm cho ta chán ghét ngươi hơn, có gan ngươi cứ thử xem.

"Ánh mắt Vệ Minh Khê càng lạnh hơn vài phần. Vệ Minh Khê lạnh lùng làm Dung Vũ Ca hoảng hốt:"Người ta nào dám thương tổn nhi tử bảo bối của ngươi, không phải ta vẫn luôn giúp đỡ hắn sao? Người ngươi yêu thương, ta cũng sẽ yêu thương." Dung Vũ Ca nhanh chóng sửa chữa.

Nàng biết mình ở trước mặt Vệ Minh Khê rất yếu đuối, không chịu nổi một kích của nàng, ánh mắt Vệ Minh Khê chỉ cần nhẹ nhàng lạnh lùng một cái là có thể thương tổn mình, huống chi là bị Vệ Minh Khê coi là cừu nhân.

Vệ Minh Khê nghe vậy nét mặt mới hoà hoãn một chút, nhưng nhìn Dung Vũ Ca như cũ vẫn còn một chút lạnh lùng. Kỳ thật trong lòng nàng đang rất rối loạn, một mặt là thay nhi tử của mình mà lo lắng, mặt khác, thì ra nàng hiện tại không giống với suy nghĩ ban đầu, đối với tình cảm của Dung Vũ Ca cũng không có cảm giác chán ghét nhiều lắm, chỉ là có chút hoảng hốt, mâu thuẫn.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nàng không ghét Dung Vũ Ca, từ rất sớm nàng đã biết điều đó.

Nàng biết Dung Vũ Ca có rất nhiều khuyết điểm mà mình không ưa thích nhưng lại luôn lơ đãng làm nội tâm mình xúc động, nếu mình có một nữ nhi như vậy thì thật tốt biết bao.

Nàng cũng định đem lòng yêu thương Dung Vũ Ca như là con dâu của mình, nhưng vì sao Dung Vũ Ca lại cố tình đối với mình hết lần này đến lần khác tồn tại loại tình cảm như vậy.

Nếu chẳng qua là tình cảm mê luyến của thiếu nữ còn trẻ dại thì cũng không làm cho Vệ Minh Khê hoảng hốt, nhưng lại là người đã qua tuổi dậy thì từ mấy năm trước.

Ánh mắt nàng nhìn mình luôn toát ra nhiệt tình mãnh liệt, ẩn sâu là tình cảm vô cùng chân thật, nghiêm túc như thế, Dung Vũ Ca thật sự khiến tâm tình Vệ Minh Khê hoàn toàn bất an.

Uổng công mình tự nhận là nữ nhân thông minh, bây giờ đối với tình huống này lại thúc thủ vô sách, Vệ Minh Khê nở nụ cười tự giễu, làm thế nào mới có thể chặt đứt vọng niệm của Dung Vũ Ca đây.

Tâm tình vốn luôn luôn tĩnh lặng như mặt nước nay lại đột nhiên dậy sóng, không biết làm sao mới trở lại như bình thường được nữa.

"Ngươi làm cho mặt người ta sưng đỏ rồi nè, đau quá……" Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê như trước không thèm để ý tới mình liền bày ra bộ mặt đáng thương nói, hy vọng có thể vận động một tia áy náy trong lòng Vệ Minh Khê, nàng thật sự sợ Vệ Minh Khê không thèm để ý đến mình.

Vệ Minh Khê đang trầm tư suy nghĩ lấy lại tinh thần, nhìn về phía dung nhan hoạ thuỷ của Dung Vũ Ca, mặc dù in lại vết hồng nhưng vẫn quá xinh đẹp.

Dung nhan như vậy, người bình thường chắc sẽ không nỡ hạ thủ, trên gương mặt trắng nõn đặc biệt nổi bật rõ ràng vết đỏ hồng hình bàn tay, nhắc nhở Vệ Minh Khê vừa rồi mình hung ác cỡ nào, quả thật làm cho trong lòng Vệ Minh Khê áy náy chút ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!