Hôm sau, Khương Nhan ăn bận thành thiếu niên, đến vệ sở của Bắc Trấn phủ tư đóng quân ở Kinh Sư.
Tuyết đọng loang lổ, đi đến cổng Chính Dương thuộc phạm vi hoàng cung thì không thể bước về phía trước nữa. Trong tay Khương Nhan cầm một xiên hồ lô ngào đường đỏ tươi, chắp tay với hai giáo úy gác cửa cười nói: "Tại hạ là học trò Khương Nhan của Quốc Tử Học, mong được gặp mặt Phù Ly
- cẩm y vệ Phù tiểu kỳ, có thể làm phiền hai vị quan gia chuyển lời không?"
Hai vị cẩm y vệ trẻ tuổi kia nhìn cũng không thèm nhìn, đưa tay xua đuổi: "Vệ sở của Cẩm Y Vệ đâu phải là nơi ngươi muốn đến là đến, muốn gặp là gặp? Đi mau đi! Nếu gây trở ngại đại nhân bên trong phá án coi chừng đánh gãy tay chân ốm yếu của ngươi đấy!"
Bị tỏ thái độ, Khương Nhan cũng không giận, chỉ cười khanh khách lấy ra chút bạc vụn nhét vào trong tay bọn họ, chân thành nói: "Tại hạ thật sự là bạn của Phù tiểu kỳ, nghe nói lần này hắn bị trọng thương, đặc biệt đến thăm hỏi, cảm phiền hai vị quan gia để ta gặp hắn một chút."
Nhìn thấy Khương Nhan thấu tình đạt lý, lại có được lợi ích, sắc mặt của hai vị giáo úy tốt hơn hẳn, giọng thong thả: "Ngươi chờ chút." Liền xoay người bước vào vệ sở.
Không lâu sau, giáo úy cầm bạc vụn kia bước vào truyền tin quay lại, vẻ mặt so với vừa rồi khác biệt quá lớn, thậm chí đổi thành gương mặt mang theo vài phần tươi cười, làm ra tư thế "mời": "Vệ sở có quy định, mời các hạ sau khi vào cửa đừng loạn hỏi loạn nhìn."
"Được." Khương Nhan gật đầu đồng ý, theo giáo úy kia bước vào cổng lớn vệ sở.
Tay nàng cầm hồ lô ngào đường, chóp mũi có thể ngửi được hương chua ngọt say lòng người, tâm tình lại không thể thả lỏng như bước chân. Hôm qua Ngụy Kinh Hồng đi nghe ngóng, trong số người bị thương quả thật có Phù Ly, nhưng bị thương chỗ nào lại không biết, Khương Nhan nghĩ đến câu "dường như thương thế khá nặng", trong lòng liền có chút thấp thỏm không yên.
Bước qua giáo trường luyện binh, sau tường vây là một dãy nhà, tuy cũ kĩ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, đến cả một cọng cỏ dại cũng không nhìn thấy. Giáo úy đứng trước căn phòng ở hướng bắc nhất hướng về mặt trời, ra hiệu với Khương Nhan: "Tiểu Phù đại nhân đang ở trong dưỡng thương, các ngươi cứ trò chuyện trước. Nửa canh giờ sau đổi ca, ngươi nhớ ra ngoài trước lúc đó."
Khương Nhan gật đầu. Chờ giáo úy rời đi, nàng mới hít sâu một hơi, đem hồ lô đường giấu sau lưng, đưa tay gõ cửa.
Giọng nói thanh lạnh lập tức truyền đến: "Vào đi."
Khương Nhan đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một phòng sảnh không lớn, một bàn cùng hai chiếc ghế, trên kệ sách có đặt vài quyển sách, bên tường đặt đao kiếm và cung tên. Sảnh đường buông rèm, nàng vén rèm tiếp tục bước vào trong, liền nhìn thấy một gian phòng nghỉ ở hướng mặt trời.
Vừa mới rơi tuyết, cửa sổ hướng về phía mặt trời cũng cảm nhận được không ít ấm áp. Phù Ly đã ăn mặc ngay ngắn, quy củ ngồi bên bàn sách đặt cạnh ô cửa sổ chờ nàng.
Thấy Khương Nhan bước vào, vẻ mặt hắn ấm áp, theo bản năng đứng dậy, lại vì cử động đụng đến vết thương mà khẽ nhíu mày.
"Ôi, chàng đừng cử động." Khương Nhan vội vàng bước đến, đưa một tay đỡ Phù Ly ngồi xuống ghế, nhíu mày nói, "Bị thương rồi, sao không nằm trên giường?"
"Không nghiêm trọng như thế." Phù Ly lại không để ý mà đứng dậy, "Nàng muốn uống trà gì? Chỗ ta chỉ có Long Tĩnh, còn là trà của năm trước."
"Ta không uống, chàng mau ngồi xuống!" Tuy nói tình hình Phù Ly tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, nhưng vừa ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và mùi máu tanh nhàn nhạt trên người hắn, Khương Nhan vẫn là cảm thấy sợ hãi, trận loạn chiến Sóc Châu năm ngoái dường như hiển hiện trước mắt.
"Sao lại biến thành thế này rồi..." Khương Nhan tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phù Ly, lấy hồ lô giấu sau người ra, đưa cho hắn nói, "Này, cho chàng."
Một xiên sơn trà đỏ rực, óng ánh vẩy đường, điểm xuyến cho căn phòng đơn điệu có thêm màu sắc. Ẩn đằng sau hồ lô đường là nụ cười rạng rỡ của Khương Nhan, nhất thời quá chói mắt, Phù Ly thoáng ngẩn người một lúc mới chậm rãi đưa tay nhận lấy xiên hồ lô đường kia.
Ngón tay hai người thoáng chạm vào nhau, liền lập tức rời đi.
Khương Nhan đưa tay vén tóc, hắng giọng hỏi: "Chàng bị thương ở đâu? Nghe nói chàng vì thái tử đỡ một mũi tên, là thật sao?"
Phù Ly cúi đầu nhìn hồ lô đường trong tay, xoay xoay xiên trúc, gật đầu nói: "Là thật."
Nhìn thấy nàng, liền không đau nữa rồi.
"Chàng rốt cuộc là bị thương ở đâu?" Thấy Phù Ly ăn mặc kín mít, cả người không nhìn thấy vết thương, chỉ là màu môi hơi nhợt nhạt, Khương Nhan thật sự không yên tâm.
"Đã không sao rồi." Phù Ly không hề để ý đến, không chịu nói cho nàng biết.
Hắn cố tình né tránh không nói, Khương Nhan có chút giận, trầm mặt nói: "Ta đến thăm chàng. Nếu chàng không nói thì ta đi." Nói rồi, nàng làm ra tư thế đứng dậy.
Phù Ly không nghịch hồ lô đường nữa, đưa tay giữ lấy cổ tay Khương Nhan vừa đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Ở bụng trái."
Nghe xong, Khương Nhan kinh ngạc hỏi: "Chàng bị thương ở bụng? Ở bụng bị thương chàng còn ngồi xuống trò chuyện với ta? Không phải càng đau sao?"
Phù Ly nói: "Không bị thương tạng phủ, chỉ là vết thương ngoài da, vài ba ngày liền khỏi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!