"Phù Ly, ngươi lại từ khi nào xuất hiện suy nghĩ này?"
"Từ lúc học trò vào Quốc Tử Giám, mỗi ngày đều nghĩ."
"Ai, người đầy bụng tài học lại là dòng dõi thư hương, rõ ràng gia tộc đã xây cho ngươi con đường rộng thênh thang, sao ngươi lại cố chấp bước lên con đường tiền đồ xa vời khác chứ?"
"Chỉ cần đường đi đúng, liền không sợ gập ghềnh."
"Ngươi quyết định như thế, thật sự không liên quan đến Khương Nhan ư?"
"Không liên quan đến nàng. Mong chư vị tiên sinh đừng liên lụy đến người vô tội."
Sau cơn sóng to gió lớn, sắc mặt của các phu tử nặng nề, liên tục kéo nhau rời đi, cánh cửa khép lại kẽo kẹt một tiếng, hồi lâu có thể nghe thấy tiếng tiếc hận của tế tửu và tư nghiệp bên ngoài.
Ngoài ô cửa, tiếng chim hót ríu rít, cành đào xiên ngang, màu xanh của quả đào đã chớm lộ ra màu đỏ nhạt quen thuộc, căng mọng trên cành lá xanh. Nắng hè rực rỡ, chỉ là ánh nắng ấm áp ấy không thể chiếu vào sảnh Bác Sĩ đóng kín cửa, trong phòng ánh sáng u tối, lành lạnh yên tĩnh.
Khương Nhan và Phù Ly quỳ trên mặt đất lạnh cứng, chờ đợi quyết định sau cùng.
"Ngươi có hối hận không?" Khương Nhan khẽ thở dài hỏi.
"Sẽ không." Phù Ly trả lời, "Nàng không cần nghĩ nhiều, sự ra đi của ta không hề liên quan đến nàng, đây là con đường ta sớm đã lựa chọn rồi."
"Rời khỏi đây, ngươi sẽ đi đâu?"
"Cẩm Y Vệ."
Dứt lời, Khương Nhan phì cười, trong mắt khôi phục chút thần thái, "Ta cho rằng ngươi sẽ đi tòng quân, bảo vệ biên cương."
Phù Ly im lặng một lúc, khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Trước kia thật sự muốn tòng quân, nhưng sau đó..."
"Sau đó thế nào?"
"Cẩm Y Vệ, có thể cách các nàng gần thêm chút."
Lúc nói đến chữ "nàng", hắn hơi khựng lại, Khương Nhan nghe ra tình cảm chất chứa trong khoảng dừng ngắn ngủi ấy, rũ mắt cười cười. Đến khi nụ cười sáng lạn ấy biến mất, nàng đột nhiên thở dài, "Phù đại công tử, ta không muốn trở thành ràng buộc của ngươi, có lẽ, ngươi cũng không cách nào trở thành ràng buộc của ta."
Nàng và Phù Ly vốn dĩ là cùng một loại người, đều quá rõ bản thân muốn gì, hơn nữa sẽ tuyệt đối không dễ dàng thỏa hiệp.
"Ta nói rồi, rời khỏi Quốc Tử Giám là quyết định ta sớm đã chuẩn bị, không liên quan đến nàng." Mắt Phù Ly nhìn thẳng, nói rõ ràng, "Nàng có thể tiếp tục ở lại đây học hành, ta sẽ không ảnh hưởng đến nàng."
Khương Nhan hồi lâu không nói, trong lòng nói không rõ là ngọt hay đắng.
Cho đến khi giữa trưa, vị Phù thủ phụ chức cao trọng vọng trong nội các giá lâm đến Quốc Tử Giám.
Cánh cửa bị đẩy ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào, Khương Nhan nheo mắt nhìn, chỉ thấy dáng người cao gầy bước vào trong phòng, bước chân trầm ổn, sau đó, là một đôi quan ủng đen dừng trước mặt hai người.
Phù thủ phụ phỏng chừng là sau khi hạ triều liền nhận được thông cáo của tế tửu Quốc Tử Giám, đến triều phục còn chưa kịp thay, đầu đội nhất phẩm Thất lương quan*, hông đeo đai ngọc, chân mang giày đen, quan phục đỏ tươi thêu hạc sống động như thật, dường như giây tiếp theo sẽ sải cánh bay lên trời xanh.
(*Lương quan: là quan mũ quan văn đội, quan nhất phẩm sẽ đội Thất lương quan.)
Người đàn ông gần năm mươi vẫn duy trì được dáng vẻ ngoài ba mười tuổi, đĩnh đạc tuấn lãng, chòm râu ngắn trên môi được cắt tỉa gọn gàng. Nếu chỉ nhìn tướng mạo, hai cha con họ dường như không hề giống nhau, nhưng khí chất lạnh lùng lại hệt như ra từ một nguồn đặc biệt là đôi mắt thanh lạnh kia.
Chỉ chẳng qua, đôi mắt Phù thủ phụ càng thêm thâm trầm hơn, khiến mọi người không đoán được nội tâm ông nghĩ gì. Lúc ông hạ mắt nhìn người, một cổ áp bức vô hình ập đến, Khương Nhan bất giác cúi đầu, cảm thấy bản thân hệt như con kiến dưới chân ông.
Đó là vị quan chức cao trọng vọng, sự uy nghiêm cùng quý khí khi lăn lộn lâu trong quan trường, ông thậm chí không cần mở miệng, chỉ khoanh tay đứng trước mặt họ, liền giống như tòa Thái Sơn nguy nga không thể vượt qua.
"Phụ thân."
"Phù thủ phụ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!