Lúc Phù Ly và Ngụy Kinh Hồng đến, mẹ Trình cả người ướt đẫm nước mưa, miễn cưỡng nắm lấy tay Trình Ôn đứng vững, dùng tư thế hèn mọn nhất của một người mẹ để van xin bọn đàn ông Trình gia: "Đều là người một nhà cả, Xảo Nương nói thế nào đi nữa cũng là cháu gái của các ngươi, các ngươi sao có thể nhẫn tâm bức ép, để nó chôn ở bãi tha ma thành một cô hồn dã quỷ chứ!"
"Phi! Ai dám nhận đứa cháu gái này?" Một chàng trai đội nón rơm trong nhóm người, hừ nói, "Một cô nương mất đi trong trắng không xứng để vào mộ tổ tiên, đây là quy củ lão tổ tông định ra!"
"Đây là đạo lý." Lại có một ông lão khoác áo tơi gật đầu nói, "Xảo Nương cho dù chết rồi vào địa phủ, nhìn thấy liệt tổ liệt tông của Trình gia, e rằng phải chết thêm lần nữa để tạ tội."
Lời nói của bọn họ, từng câu từng chữ đều khiến họ chết tâm.
Mẹ Trình khóc đến suýt ngất đi. Cõi lòng Khương Nhan cũng ướt đẫm nước mưa, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, nàng cầm ô giúp mẹ Trình, nói với nam đinh chắn đường mai táng của Trình gia: "Người chết là lớn nhất, mong chư vị nể mặt Quốc Tử Giám để Trình nhị cô nương an táng yên ổn."
Giọng điệu của chàng trai đội nón rơm rất chướng tai: "Bé tí tuổi đầu đã xuất đầu lộ diện, ngươi lại tính là thứ hay ho gì chứ?"
Nguyễn Ngọc bên cạnh giận đến phát run: "Các ngươi sao lại ngang ngược thế này!"
Tiếng mưa dần nhỏ lại, ông lão mặc áo tơi đưa tay chặn những người đàn ông tranh cái lại, nghiêm túc nói: "Tiểu cô nương, lão phu kính phục ngươi là người đọc sách, nhưng đây là chuyện nhà của Trình gia bọn ta, vẫn mong người ngoài đừng nhúng tay vào."
Trình Ôn sắc mặt nhợt nháy, đáy mắt xanh đen cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn, mệt mỏi nói: "Nguyễn cô nương, Khương cô nương, đa tạ hai người đội mưa đến đưa tiễn muội muội. Đại bá nói đúng, đây là chuyện nhà của bọn ta, mời hai người về cho."
May mà Ngụy Kinh Hồng và Phù Ly rất nhanh liền đuổi đến.
Nghe Khương Nhan giản lược nói rõ tình huống, Phù Ly đưa tay kéo mũ áo choàng xuống, buộc ngựa ở bên đường, nói với Khương Nhan: "Hai người lên xe ngựa trước, chỗ này để ta giải quyết."
Giày, vớ và váy của Khương Nhan đã ướt đẫm, dính chút bùn bắt lên, Nguyễn Ngọc cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Nghe xong, Khương Nhan gật đầu, lại cởi xuống túi tiền bên hông đưa cho Phù Ly: "Đây là chút tâm ý của ta và A Ngọc, phiền ngươi đưa cho bà bà Trình gia."
Bạc vụn trong túi không phải rất nhiều nhưng đã là toàn bộ số tiền hai cô nương sống tha hương có thể lấy ra.
Phù Ly trịnh trọng nhận lấy, gật đầu, sau đó xoay người đi về hướng đám người Trình gia đang ồn ào. Khí chất hắn lạnh lùng, quần áo tinh xảo sang trạng, vừa nhìn liền biết là người không dễ chọc vào, nhất thời mọi người lần lượt nhường đường, giọng điệu nói chuyện cũng cung kính hơn không ít.
Trình nhị cô nương cuối cùng vẫn là được an táng, chẳng qua là không an táng vào mộ tổ tiên, trải qua sóng gió hôm nay, Trình Ôn cũng xem như nhìn thấy ấm lạnh của thế gian. Nhận được số tiền Phù Ly đích thân đưa đến, Trình Ôn không muốn muội muội sau khi chết vẫn phải chịu sự khinh nhục của mộ tổ tiên, liền chọn một mảnh đất phong thủy bảo địa, mời đội an táng tốt nhất trong thành đường đường chính chính đưa tang Xảo Nương.
Lúc này, Trình gia không ai dám xen vào.
Chuyện này vừa kết thúc, nào ngờ hôm sau Khương Nhan và Nguyễn Ngọc dầm mưa chịu lạnh cùng ngã bệnh.
Nguyễn Ngọc còn đỡ, chỉ là bệnh ho tái phát, may mà trong hành lý có chuẩn bị sẵn Ngọc Lộ hoàn, uống hai viên, ngủ một buổi sáng liền phấn chấn hơn nhiều. Ngược lại là Khương Nhan chưa từng bệnh nặng, vừa ngã bệnh liền bệnh rất nghiêm trọng, đêm qua về liền sốt cao, đến y quán trong Quốc Tử Giám nhận thuốc hạ sốt cũng không khỏi, cả gương mặt đỏ bừng nằm trong chăn phát run.
Cả buổi trưa nàng đều mơ thấy ác mộng. Lúc thì mơ thấy mình rơi vào trong đám lửa, nóng đến khó chịu, lúc lại rơi vào hầm băng, lạnh đến phát run, không dễ gì mới thoát ra được, lại mơ thấy những gương mặt méo mó của đàn ông Trình gia, mơ thấy bản thân bị tư nghiệp gọi lên trả bài nhưng trong sách toàn là những con chữ kì lạ mà mình không biết...
"A Nhan, A Nhan!"
Chợt nghe thấy giọng Nguyễn Ngọc sốt ruột gọi nàng, khiến Khương Nhan từ trong ác mộng khẩn trương trả bài tỉnh dậy. Nàng trở người, xoang mũi phát nóng, mơ hồ hỏi: "... Có chuyện gì?"
Một bàn tay lành lạnh đặt lên trán nàng xem xét thân nhiệt, Nguyễn Ngọc nói, "A Nhan, sốt nữa sẽ xảy ra chuyện đấy..." Sau đó Nguyễn Ngọc nói gì đó, nàng hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu hệt như hồ nhão hỗn loạn.
"A Nhan, nhanh ngồi dậy đi, ta giúp người mặc thêm áo!" Giọng Nguyễn Ngọc lớn hơn, lay vai Khương Nhan nói, "Phù đại công tử giúp ngươi chuẩn bị xe ngựa rồi, đưa ngươi đi ra ngoài khám đại phu... A Nhan, ngươi nghe thấy không?"
"Ta đã uống thuốc rồi, ngủ chút sẽ khỏi." Cả người Khương Nhan không còn sức lực, đến một ngón tay cũng không muốn giơ lên, nhắm mắt nói, "Ta không muốn nhúc nhích..."
Dày vò một trận, Khương Nhan rốt cuộc cũng bị Nguyễn Ngọc lôi ra từ trong chăn, đầu nặng trịch, chân mềm nhũn xuống giường sửa soạn.
Vì chưa qua kì nghỉ, Nguyễn Ngọc và Khương Nhan đến chỗ giám thừa xin lệnh bài gỗ liền có thể ra ngoài. Ngoài cổng quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang dừng đấy, Nguyễn Ngọc đỡ Khương Nhan bước lên, vén rèm vừa nhìn liền trông thấy Phù Ly cả người mặc võ bào xanh lam viền họa tiết tối màu đang ngồi trong, nhất thời có chút kinh ngạc.
Nàng cho rằng, chút chuyện nhỏ này, Phù Ly sẽ không đích thân đến đây.
Thấy Nguyễn Ngọc có chút rụt rè, Phù Ly mở miệng nói: "Nguyễn cô nương nếu không yên tâm, cứ đi cùng bọn ta."
Nguyễn Ngọc nhìn chiếc xe ngựa không quá rộng, do dự chút, liền nhỏ giọng đáp: "Có Phù đại công tử ở đây, ta đương nhiên yên tâm. Trong xe ngựa ngồi ba người có chút chật, ta hẳn sẽ không đi cùng, A Nhan sốt cao không hạ, sợ lạnh ham ngủ, mong đại công tử quan tâm nhiều hơn."
Nếu đổi thành nam tử khác, Nguyễn Ngọc nhất định không yên tâm để Khương Nhan một mình ngồi cùng, nhưng Phù Ly làm người chính trực, lại cùng Khương Nhan trải qua sinh tử, giao tình bạn học cũng khá thân thiết, nghĩ đi nghĩ lại cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nên cũng không kiêng kỵ nữa, chỉ nhắc Phù Ly phải trước giờ dậu đưa Khương Nhan bình an quay về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!