Nam chính giật mình mà không tài nào có thể rút tay ra khỏi Ôn Uyển.
Gã nhìn của thằng nhóc đang nằm dài trên giường với ánh mắt hóng trò vui mà có phần ấm ức.
Thế là anh trai nghĩ ra một kế vừa để kéo Duẫn Ngôn xuống nước vừa để khiến Ôn Uyển buông bản thân mình ra
"Ngôn.. hoá ra cậu là người như vậy!"
Nam chính hét lớn, vẻ mặt ấm ức vô cùng mà rớt ra vài giọt nước mắt cá sấu
???
Duẫn Ngôn cùng Ôn Uyển hoang mang nhìn hắn ta tự dưng lên cơn bệnh.
Chưa để sự hoang mang qua đi hắn đã thổi đến cho cả hai một làn gió kinh hoàng.
"Đêm qua chúng ta ăn ngủ cùng nhau.. mà đến khi tôi bị một người con gái khác ôm mà cậu không ghen hay sao!? Hoá ra tôi chỉ là một món đồ chơi của cậu.."
Nam chính che mặt khóc nức nở như thật.
Ôn Uyển nghe đến đây cũng mông lung thả tay ra rồi dùng con mắt đánh giá với Duẫn Ngôn.
Chẳng rõ cô nàng nghĩ gì mà sau đó đã rối rít xin lỗi rồi chạy khỏi phòng của cả hai
...
Duẫn Ngôn dơ tay định giải thích thì cô gái đã rời khỏi phòng với tốc độ có khi còn nhanh hơn khi cậu sử dụng dị năng.
Tự dưng bị chụp cả một cái nồi lớn toàn mực vào đầu mà không thể phản kháng hay giải thích.
Nam chính khi này cũng ngừng khóc, toàn thắng ngồi xuống cạnh Duẫn Ngôn vẫn còn chết máy dơ tay về phía cửa.
"Haiz.. xin lỗi cậu. Để chuộc lại lỗi lầm này, tôi sẽ báo đáp bằng thân t-".
truyện kiếm hiệp hay
"Cút! Thằng khốn.. về sau tôi phải lấy vợ như thế nào! Huhu, đồ khốn, uổng công tôi coi anh là anh em tốt vào sinh ra tử bây giờ thì hay rồi. Thanh danh tôi cày từng đêm đã bị anh hủy hoại rồi!"
Duẫn Ngôn khóc ròng nằm lấy cổ áo Ninh Truy Thục khóc ròng vừa hét vừa phun mưa xuân như muốn nhấn chìm nam chính.
Cậu mãi mới có thể xóa bỏ hình tượng cậu ấm hư hỏng mà lại bị thằng cha này một đạp phá hỏng.
Lết xác xây dựng lại toàn bộ thiết lập pháo hôi tăm tối thì nam chính thiêu trong 10 phút!!
Anh em tốt! Quả nhiên là anh em tốt! Phấn đấu để cùng FA sao? Hắn chuẩn bị có kiếp thứ hai là xử nam sao?
"Huhu.. tôi bắt đền anh đấy! Vợ đẹp con thơ của tôi. Thứ báo bạn báo bè, tôi giúp anh thoát khỏi cô vợ ác ma mà đây là cách anh báo đáp sao?"
Nam chính bị nắm lấy cổ áo thì vô cùng hưởng thụ hình ảnh lệ rơi đầy mặt của Duẫn Ngôn.
Hắn không muốn khẳng định đâu nhưng khuôn mặt uất ức của thằng nhóc này khiến hắn thích thú không thôi.
Cảm giác bắt nạt cậu ta uất ức khóc lóc chửi rủa cũng khiến hắn vô cùng thoải mái.
Nhưng có lẽ nước đi này của Ninh Truy Thục hơi quá nên mấy ngày sau đó Duẫn Ngôn cứ thấy mặt hắn là hừ lạnh rồi xoay gót chạy biến dạng.
Nhờ vậy mà Huỳnh Giang cũng được nhờ khi dăm ba bữa lại gặp Duẫn Ngôn từ đâu chạy tới tám phét rồi cùng nhau tập luyện.
[...]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!