Chương 25: (Vô Đề)

Nam nhân bị nắm cổ áo không ngừng lên tiếng chửi rủa.

Cuộc đời hắn có khi nào lại đen đủi như vậy?

"Anh rể, ta không thân đên mức anh có thể tùy thời bắt nạt tôi.."

"Tôi không bắt nạt cậu, chỉ là cậu thấy tôi liền chạy, bắt lại thật khó, cứ như vậy thì sẽ không chạy được, tốt cho cả hai"

Hắn mới không cần tốt.

Nam chính mau tránh, bổn công tử chính là ghét ngươi nên chạy mắc gì cứ nhất nhất đuổi theo.

Hệ thống..!!!

[Kí chủ, ta không cứu được ngài] Nó chắc chắn với tội trạng cả ngày hôm nay cộng lại thì nó sẽ được nghe chửi miến phí đến vài ngày.

Truy Thục nhìn gà con không ngừng giãy dụa mà cảm thấy phiền phức, liền tặng đứa em rể này một chút dạy dỗ.

Aa.. Mẹ kiếp..!

Tên khốn này chơi bẩn! Lợi dụng bản thân có sẵn dị năng từ kiếp trước hành hung hắn.

Cả cơ thể tê liệt vì dòng điện, hắn không thể giãy dụa được, nói lại càng không thể nói nên quyết định làm bé ngoan một lần.

"Cứ ngoan ngoãn như vậy thì đâu ai làm gì câu?"

"Im đi.. anh cần gì ở tôi?"

"Tò mò không biết kẻ vô dụng như cậu làm sao có thể thoát chết để có thể về đến tận đây..."

Ăn may

Gã híp mắt nhìn nam nhân ngạo kiều trong tay, nghi ngờ đối phương cũng giống mình nên mới có thể thoát nạn trong gang tấc.

Bởi kiếp trước, gã đã hay tin người này không chịu được tra tấn đến đã chết cuối cùng nơi căn cứ ở thành phố đó sụp đổ, xác cậu ta cũng bị chôn vùi ở đó.

Chính vì vậy nên khi gã sống lại, thấy cậu có thể nhởn nhơ lượn lờ qua lại trước mặt mình liền nghi ngờ, không có khả năng là vì gã sống lại nên hiệu ứng cánh bướm xảy ra đi?

"Có vẻ cậu không ngạc nhiên lắm khi bị điện giật?"

"Ha hả, có sao? Tôi tưởng là bản thân sợ quá nên cơ thể bất động"

Sợ?

Hắn né tránh ánh mắt của nam chính, giờ hắn đã hiểu nỗi khổ của các vị quan triều ngày xưa, bị một người đa nghi để ý chính là muốn làm gì cũng không xong.

Chỉ sợ có ngày chưa kịp ngáp thì đã bị xử trảm vì cái lí do thà giết nhầm còn hơn bỏ xót do vô tình thân cận với kẻ thù của gã.

"Anh từng định giết tôi, đương nhiên là sợ"

Gã ta nghĩ một lúc rồi thả Duẫn Ngôn xuống, cứ tưởng là sẽ được buông tha ai ngờ hắn lại bị đối phương lôi đi theo.

"Này, mắc cái giống ôn gì anh cứ dây dưa với tôi?"

Thích

Thích con mẹ anh... nam chính đại nhân.

Coi như tôi xin anh đấy, thấy tôi thì anh nhìn tôi như nhìn đống rác cũng được đừng có ám muội như vậy có được hay không..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!