Chương 41: [Kỳ thi cuối kỳ]

Lâm Kinh Thước đứng đó không nhúc nhích, sóng mắt như nước nhìn anh ta. Trong sân phủ đầy lá rụng, chớp mắt lại như trở về cái đêm gặp mặt lần trước, đoàn Côn Khúc mất đi người thầy trụ cột Phù Tâm Yên, trời lại đổ mưa to liên tục, dù vé vào cửa rẻ đến đâu cũng không có mấy du khách trẻ tuổi vì nghe danh tiếng chạy tới đây, chỉ có những cụ già hàng xóm gần đó co ro ngồi dưới sân khấu kịch.

Cùng với tiếng mưa rơi.

Lâm Kinh Thước vẫn kiên trì diễn xong một vở kịch, không khí oi bức khiến lớp trang phục diễn trên cổ thấm đẫm mồ hôi, chờ tan cuộc, cô ấy giơ ngón tay cởi cúc áo, đồng thời bước dọc theo cầu thang hẹp dài đi xuống dưới.

Đột nhiên, bước chân dừng lại bên cạnh giá đỡ.

Chỉ vì cô ấy nhìn thấy Hạ Tư Phạm chẳng biết đã đứng dưới sân khấu từ lúc nào. Anh ta vừa mới tiếp quản vị trí cầm quyền nhà họ Hạ, trên người là áo sơ mi xám đậm cùng quần tây thẳng thớm, một tay đút túi quần, tuy rằng gương mặt trẻ trung đầy sức sống nhưng khí chất tản ra lại cao quý nghiêm nghị, hệt như tuyết tùng trên núi cao. Hai người cách nhau ít nhất mười bước chân, xuyên qua màn mưa, ánh mắt cả hai lặng lẽ giao nhau mấy giây.

Lâm Kinh Thước khẽ ngẩng đầu, cổ áo dựng đứng màu xanh lam làm nổi bật chiếc cằm nhọn, mỉm cười với Hạ Tư Phạm: "Em đi tẩy trang đã."

Dáng vẻ trang điểm đậm còn chưa cởi trang phụ diễn thoạt nhìn không được nhã nhặn cho lắm.

Chờ cô ấy dùng tốc độ nhanh nhất đổi sang quần áo thường ngày xong, Hạ Tư Phạm cũng đã bước vào phòng trà nhỏ ở sảnh trong, ngồi ngay ngắn trước bàn bát tiên.

Lâm Kinh Thước vốn là người có đầu óc sáng suốt nhất trong rạp hát, lại mang trong mình một trái tim khéo léo nhạy cảm, lúc thấy anh ta một mình tới đây, cô ấy cũng đã đoán được điều gì đó, bàn tay trắng nõn dễ khiến người ta có hảo cảm bưng chén trà sứ xanh vòng qua ghế gỗ đưa tới cho anh ta.

"Tôi không muốn Tiểu Lý Nhi bị nhốt ở đây cả đời, em khuyên con bé đi."

Hạ Tư Phạm đi thẳng vào vấn đề, chỉ đơn thuần coi đây là một cuộc giao dịch, không hề đánh bài tình cảm: "Để cảm ơn, tôi sẽ mua cho em một căn hộ ở phố Thất Lý Sơn."

Đầu ngón tay Lâm Kinh Thước thậm chí còn chưa rời khỏi thân chén sứ xanh, ngừng nửa giây, cô ấy không nở nụ cười, ngữ khí vừa dịu dàng lại chậm rãi: "Tôi sẽ khuyên, nhưng Tiểu Lý Nhi cũng là một thành viên của rạp hát. Tư Phạm, à không, có lẽ tôi nên gọi anh một tiếng tổng giám đốc Hạ, tôi không có quyền đuổi cô ấy đi."

"Con bé rất dễ bị hoang tưởng." Hạ Tư Phạm nhìn thẳng vào mắt Lâm Kinh Thước, ngữ điệu hờ hững: "Chuyện năm đó, tôi không muốn nhìn thấy nữa."

Lâm Kinh Thước giật mình.

Lúc Tưởng Kinh Hi bái sư dưới danh nghĩa Phù Tâm Yên, mọi người trong đoàn đều biết thân phận của cô gái này rất cao quý, cho dù học hí khúc, bên phía nhà họ Hạ cũng sẽ không cho cô lên sân khấu xuất đầu lộ diện khắp nơi, thế nhưng danh tiếng của Tưởng Kinh Hi lại lan xa không kiểm soát được.

Mấy năm đó rạp hát rất náo nhiệt, hầu hết những người đến đây đều là vì muốn nhìn thấy Giác Nhi quốc sắc thiên hương cao quý không với tới kia.

Ném châu báu kim cương lên sân khấu cũng chưa là gì.

Đáng sợ hơn là kiểu người tới đây ngồi cả ngày, lúc điên cuồng lên chuyện gì cũng dám làm, không được cô đáp lời thì thề không bỏ qua.

Những chuyện này đều được Phù Tâm Yên kéo lê thân thể bệnh tật ra mặt khéo léo từ chối không ít, nhưng không ngờ có một vị đàn anh cùng nghề, từ lúc lên sân khấu diễn với Tưởng Kinh Hi xong trở về lại nảy sinh vọng tưởng, tin chắc rằng anh ta và Tưởng Kinh Hi là một đôi trời đất tạo thành, giống như trong bài hí khúc vậy, chàng trai nghèo và thiên kim tiểu thư vượt qua thế tục để yêu nhau.

Chờ mọi người nhận ra manh mối bất ổn, anh ta đã cố chấp đến mức định bắt cóc Tưởng Kinh Hi, muốn cùng cô tự tử.

Thậm chí khi nhảy xuống cầu, anh ta vẫn còn đắm chìm trong những câu chuyện cảm động lòng người của hí khúc.

Về sau Tưởng Kinh Hi cứ nhớ tới hành vi b3nh hoạn của vị đàn anh cùng nghề kia là lại sợ hãi tới mức mơ thấy ác mộng mấy ngày liền.

Lại gặp chuyện Phù Tâm Yên trở bệnh qua đời…

Sự trưởng thành của cô được bảo vệ quá tốt, tính tình đơn thuần lại nhiệt tình, dễ dàng nảy sinh tình cảm với bất cứ thứ gì, ví dụ như đồ chơi đã cũ nát cô cũng muốn cất vào rương báu vật của mình chứ không nỡ ném đi, huống chi đó còn là vị sư phụ đã âm thầm dìu bước cô mỗi khi cô bước lên sân khấu từ thời còn tấm bé.

Thế cho nên, Tưởng Kinh Hi đã nảy sinh chướng ngại tâm lý với chuyện lên sân khấu.

"Thể chất của Tiểu Lý Nhi quá dễ kích động chứng hoang tưởng mắc bệnh tâm thần, nếu tiếp tục ở lại rạp hát, e là mọi người không có khả năng bảo vệ sự an toàn của con bé."

Hạ Tư Phạm thẳng thắn nói ra, thấy sắc mặt Lâm Kinh Thước trắng bệch như tờ giấy, ngữ điệu của anh ta lại hòa hoãn không ít: "Em là đàn chị của con bé, tôi tin là em cũng muốn con bé cả đời này có thể vô lo vô nghĩ."

Mưa bụi trôi nổi trong màn không khí bên ngoài.

Lúc Hạ Tư Phạm đi, trà trong chén sứ xanh cũng dần nguội lạnh.

Lâm Kinh Thước có chút mệt mỏi tựa vào cạnh bàn bát tiên, nhướng mi nhìn đèn lồng ngoài cửa sổ chẳng biết sáng lên từ lúc nào. Một tia sáng ấm áp xuyên qua khe hở, dường rất gian nan chiếu vào, rơi xuống đầu ngón tay trắng nõn của cô ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!