Một góc áo sơ mi lụa trơn mềm sượt qua mặt cô.
Tưởng Kinh Hikhông biết hàm răng cắn chặt đã bao lâu, rõ ràng cảm giác được có một luồng hơi nóng không thể phớt lờ phả từ cổ đến vành tai, mang theo nhiệt độ rơi xuống đôi môi cô: "Cắn nát áo sơ mi của anh rồi, vậy là chịu không nổi… hay là thoải mái quá?"
Giọng điệu của Tạ Chu Hi Ngạn khác hẳn với vẻ lãnh đạm thường ngày, lộ ra cảm giác ái muội quyến rũ giữa đêm khuya, nhè nhẹ quấn lấy trái tim cô.
Áo sơ mi thoát khỏi đôi môi cô rơi xuống ngay bên gối, dưới đèn tường chiếu sáng, trên mặt áo vẫn còn nguyên dấu răng tinh tế.
Mà Tưởng Kinh Hicả người ướt đẫm mồ hôi, môi hơi hé mở, theo bản năng muốn ngửa đầu hít thở không khí trong lành.
Một lát sau, bàn tay lạnh lẽo của Tạ Chu Hi Ngạn chầm chậm trượt qua mái tóc đen dài tán loạn của cô, di chuyển lên trên, hơi nâng gáy cô lên, lại cúi đầu xuống. Nụ hôn lần này khiến mũi chân như ngọc trắng của Tưởng Kinh Hithò ra khỏi tấm chăn mỏng màu xanh đậm, còn mang theo chút run rẩy.
….
Đêm khuya.
Ánh đèn vàng ấm áp của đèn tường được hạ xuống mấy phần để tránh làm chói mắt cô.
Tưởng Kinh Hi th ở dốc nằm sấp trên gối, vẻ mặt có chút mơ màng nhìn chằm chằm đôi khuy măng sét khảm đá quý trên tủ đầu giường.
Chu Hi Ngạn xuống giường rời khỏi phòng ngủ chính một lúc, khi trở về, ngón tay thon dài cầm ly thủy tinh đựng đầy nước ấm, chầm chậm đi tới cúi người nói: "Uống chút nước nào, đề phòng mất nước."
Lúc này, thái độ phục vụ của người cầm quyền Tạ thị có thể so sánh với một thư ký chuyên nghiệp.
Còn sợ Tưởng Kinh Hisặc đến cổ họng, đút từng chút từng chút một.
Cô uống hai ngụm rồi lắc đầu, cơ thể trắng nõn uyển chuyển lần nữa trượt xuống chiếc gối mềm mại rồi nằm im bất động.
Tạ Chu Hi Ngạn từ trên cao nhìn xuống quan sát cô một lát, tựa như đang nghịch một con búp bê bằng sứ trắng mỏng, muốn dời cô sang chỗ khác nằm, ai ngờ ngón tay vừa đụng vào vòng eo mảnh khảnh lại thấy cô nghiêng mặt qua, cũng không nói gì mà chỉ phát ra một âm mũi mềm mại: "Hưm."
Dáng vẻ này cực kỳ giống sau khi đi ngủ bị chọc phá.
Tạ Chu Hi Ngạn ngồi ở bên giường, khuôn mặt tuấn mỹ khôi phục lại vẻ lạnh lùng cấm dục, ngữ điệu cũng bắt đầu lộ ra chút châm chọc: "Lúc làm không phải em rất thoải mái à, xong chuyện sao lại đau?"
Tưởng Kinh Hingẩng đầu, đầu ngón tay gật gật.
Ánh mắt thâm trầm của Tạ Chu Hi Ngạn thoáng qua chút kinh ngạc: "Hửm?"
Thấy anh như mắc chứng mất trí nhớ, Tưởng Kinh Hidứt khoát bò dậy nhào vào lòng người đàn ông, cũng mặc kệ tư thế này sẽ thân mật đến mức nào, trước tiên là dùng đầu ngón tay trượt dọc theo cơ bụng săn chắc của anh, sau đó giống như lông vũ mềm mại viết xuống từng nét chữ: "Là anh bảo em đêm nay đừng nói chuyện, sáng mai thức dậy yêu cầu gì anh cũng đáp ứng mà?"
Đầu ngón tay cô dừng lại, nâng đôi mắt như ngậm nước nhìn chằm chằm người đàn ông đang bất động.
Sự lạnh lùng trong đôi mắt Tạ Chu Hi Ngạn chợt tiêu tán, đôi môi mỏng cong lên: "Cho nên em định làm người câm?"
Tưởng Kinh Hinghiến răng chịu đựng hơn hai tiếng đồng hồ trên giường, dù bị lật tới lật lui cũng không dám phát ra tiếng.
Cũng hơn nửa đêm rồi, ngủ một giấc là qua chuyện.
Cô làm người câm thì đã sao?
Để tránh tên đàn ông chó má này không giữ chữ tín, hàng mi cong cong của Hạ Nam rủ xuống mang theo nét quyến rũ mà chính cô không hay biết, lại viết chữ lên lồ ng ngực rắn chắc của người đàn ông: "Em cho là thật đấy, nếu anh dám "ngủ xong xách quần chạy" là chết với em!"
Giây tiếp theo.
Cổ tay trắng mịn tinh tế bị Tạ Chu Hi Ngạn giữ chặt, anh bất ngờ đè cô vào trong lớp chăn bồng bềnh.
Mái tóc đen nhánh của Hạ Nam tản ra trên ga giường, những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào gương mặt tinh xảo được ngón tay thon dài của người đàn ông gạt sang một bên, con ngươi đen nhánh đột nhiên mở to, còn chưa kịp thở ra một hơi, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: "Anh không bỏ chạy đâu, bé câm à."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!