Chương 38: [Gặp mặt]

Tưởng Kinh Hi không biết tại sao xe của Chu Hi Ngạn lại đột ngột xuất hiện ngay sau lưng mình, cũng không biết làm thế nào anh lại biết được cô đang ở đây.

Để chủ tịch Hoắc đích thân xuống đón?

Tưởng Kinh Hi hoàn toàn không có cái gan này.

Cảm giác tội lỗi khi ban chiều không nghe điện thoại của anh đột nhiên dâng trào, cộng thêm cả giọng điệu mơ hồ không rõ của người đàn ông, làm cho bầu không khí càng trở nên nguy hiểm.

Mặc dù chẳng hiểu sao anh lại có thái độ như vậy, nhưng Tưởng Kinh Hi cũng không dám lề mề. Cô từ chối lời mời của Trần Gia Minh, đợi đến khi anh ấy rời đi, cô mới nhanh chóng chạy về phía Chu Hi Ngạn.

Vì sợ bị người khác nhìn thấy, Tưởng Kinh Hi dùng tốc độ nhanh như chớp để mở cửa rồi bước lên xe.

Mặc dù bây giờ cô đã hủy hôn ước, xóa bỏ mọi ràng buộc với Tưởng Gia Trạch, nhưng nếu bị đồng nghiệp hoặc người khác nhìn thấy cô lên xe của Chu Hi Ngạn thì có cả trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích rõ.

Tưởng Kinh Hi vẫn còn đang thở gấp vì mệt, vô thức nuốt ực một cái.

"Sao anh Hoắc lại ở đây?"

Chu Hi Ngạn mặt không đổi sắc đáp: "Tiện đường."

Nghe vậy, tài xế và Bồ Xuyên đang ngồi ghế trước biết điều im lặng, cố gắng quên đi chuyện bọn họ đã đứng đợi ở đây từ bốn mươi phút trước.

Nhận được câu trả lời này, Tưởng Kinh Hi cảm thấy hơi nghi ngờ trong lòng.

Tiện đường? Rồi nhân tiện nhìn thấy cô đang ngồi trong quán cà phê?

Nhưng dựa theo cuộc điện thoại ban nãy, sở dĩ thái độ của anh như vậy hẳn là do đã nhìn thấy cô đi cùng Trần Gia Minh.

Vậy là anh…. đang ghen?

Không thể nào.

Tưởng Kinh Hi cảm thấy khả năng cao là mình đã nghĩ quá nhiều rồi. Vậy nên cô nhanh chóng xóa sạch đáp án này.

Cô không biết Chu Hi Ngạn gọi mình lên xe để làm gì, nhưng giờ cô đang có chuyện muốn nói với anh.

Tưởng Kinh Hi cụp mắt, nhẹ nhàng nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc: "Tôi đã nhận và gửi lại hợp đồng đấu giá. Đồng nghiệp của tôi đang trong quá trình chuẩn bị kế hoạch tuyên truyền, khả năng là sau này cô ấy cũng sẽ chịu trách nhiệm chính về các công việc liên quan."

Nói xong, cô dừng lại, cứ thế nhìn thẳng vào anh.

"Không biết anh Hoắc còn việc gì nữa không?"

Cô hỏi câu này tựa như chẳng có tí quen biết gì với anh.

Lời nói vừa dứt, sắc mặt người đàn ông đã trầm xuống, hai hàng lông mày hơi cau lại.

Lúc này, Tưởng Kinh Hi lại hít sâu một hơi, lấy hết can đảm tỏ rõ thái độ: "Chủ tịch Hoắc vẫn luôn muốn gì được nấy. Mỗi lần anh vui vẻ, muốn làm gì thì làm, mua gì thì mua, chơi gì thì chơi, còn tôi chẳng có cách nào khác ngoài việc chạy đến tìm anh."

Giọng nói của cô hơi run run: "Muốn tôi chứng kiến cảnh chồng chưa cưới của mình lên giường với tình nhân, tôi thực sự đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó rồi."

Nghe vậy, đôi mắt Chu Hi Ngạn bỗng chốc đờ đẫn, trong mắt hiện lên thứ cảm xúc hiếm thấy.

Đôi môi mỏng của anh hơi khẽ nhếch: "Thế thì?"

Giọng Tưởng Kinh Hi hơi khàn đi, cố gắng nói nốt câu cuối cùng: "Tôi chỉ là một đấu giá viên nhỏ bé, không đáng để anh Hoắc hao tâm tổn sức."

Đêm đó cô đã thử anh, để xem mục đích cuối cùng của người đàn ông này có phải là chiếm được thân thể cô hay không.

Câu trả lời là không phải. Nếu thực sự là như thế, vậy người đàn ông này muốn chiếm được trái tim cô? Muốn cô thật lòng thật dạ thích anh? Rõ ràng là anh không hề thiếu một vài cái "thích" này của cô, nhưng hiện giờ cô chỉ còn có trái tim chân thành này là đáng giá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!