Chương 34: Cãi nhau

Đầu cầu thang yên tĩnh vài giây, trong đầu Tưởng Kinh Hi bỗng hiện lên cảnh tượng đêm qua ở bên bệ cửa sổ ——

Từ phòng khách trở về phòng ngủ, để ý thấy cửa sổ vẫn chưa đóng kín, cô vừa khẩn trương lại ngượng ngùng.

Tưởng Kinh Hi xác nhận là chính cô kêu Châu Hi Ngạn không được thua, nhưng cũng không nên buông thả như vậy, để cho người khác nghe thấy tiếng ngâm nga của cô.

Châu Hi Ngạn cũng không khác gì cô.

Anh vẫn chưa tới mức rộng lượng như thế, mọi thứ thuộc về Tưởng Kinh Hi, bao gồm cả âm thanh r3n rỉ mềm mại kia, anh đều muốn giữ cho riêng mình.

Nhận ra Tưởng Kinh Hi cực kỳ căng thẳng, Châu Hi Ngạn liếc nhìn cửa sổ cách đó không xa.

Tưởng Kinh Hi dán sát vào tai anh nhắc nhở, "…Đóng…Đóng cửa sổ lại đã."

Châu Hi Ngạn hiếm khi thấy cô thế này, yết hầu anh lăn lộn, thấp giọng khàn khàn nói, "Bây giờ?"

Tưởng Kinh Hi: "… Ừ."

Châu Hi Ngạn ra hiệu cho cô nhìn lại mình, rồi hỏi, "Em nỡ lòng nào?"

Hàng mi của Tưởng Kinh Hi khẽ run, cô cụp mắt, đang muốn nói chỉ vài bước chân thôi, anh có thể nhịn được. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Châu Hi Ngạn đã dùng một tay ôm cô lên, để cho cả người cô treo trên người anh, vừa đi vừa giày vò cô.

Lúc đến bên bệ cửa sổ, Tưởng Kinh Hi đã không nhịn được phát ra tiếng rên khe khẽ.

Khoảnh khắc tiếng rên vừa tràn ra khỏi miệng, hai người đều cứng đờ.

Có điều chỉ sau vài giây, trên lầu đã truyền đến giọng cô gái khen bạn trai của cô ta.

"…"

Sau đó nữa, Châu Hi Ngạn bị Tưởng Kinh Hi cắn một cái. Biết cô sắp mất kiểm soát, anh nhanh chóng đóng cửa sổ lại, tiếp tục làm chuyện trước đó.

Chưa tới một lát, Tưởng Kinh Hi đã lên đ ỉnh.

Nhanh hơn lần đầu.

Nghĩ đến đây, mặt Tưởng Kinh Hi bỗng chốc đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu trừng mắt với Châu Hi Ngạn, "Anh..".

"Anh làm sao?" Châu Hi Ngạn nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của cô, đè nén ý cười trong mắt, "Sao mặt lại đỏ thế kia?"

Tưởng Kinh Hi: "…."

Cô giật giật môi, giả vờ bình tĩnh nói, "Trời nóng."

Nghe thấy câu trả lời của cô, Châu Hi Ngạn không nhịn được cúi đầu cười thành tiếng.

Tưởng Kinh Hi ngượng ngùng liếc anh một cái cảnh cáo, "Tổng giám đốc Lương, anh không muốn đi vườn bách thảo nữa đúng không?"

Châu Hi Ngạn biết nếu anh lại trêu chọc Tưởng Kinh Hi, rất có thể sẽ bị cô cưỡng chế ở nhà.

Bởi vậy, anh rất có chừng mực mím chặt khóe môi muốn vểnh lên: "Muốn đi thế nào?"

Nếu đổi lại là lúc khác, Tưởng Kinh Hi sẽ nói đón xe, cô biết Châu Hi Ngạn không thích đi đến nơi đông người, lại càng không thích đi tàu điện ngầm.

Nhưng bây giờ, đáp án cô đưa ra là: "Chúng ta đi tàu điện ngầm đi."

Châu Hi Ngạn: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!