Chương 30: [Yêu đương]

Chu Hi Ngạn đang học lớp mười hai, bài kiểm tra hàng tháng đều đứng top ba trong thành phố, đương nhiên có thể vào được Thanh Hoa nhưng giáo viên chủ nhiệm của anh cũng không dám lơ là một chút nào, bởi anh là học sinh cá biệt nhất lớp bọn họ. Mà sự cá biệt của anh cũng là cái kiểu cá biệt đường đường chính chính, thản nhiên dửng dưng như không vậy.

Vào đầu xuân năm mới, Chu Hi Ngạn đã bị trừng phạt rất nhiều lần vì tội đánh nhau, chủ nhiệm lớp của anh là một giáo viên ưu tú, cả ngày phải lừa trên dối dưới để bao che cho anh.

May mắn thay sự hy sinh của chủ nhiệm cũng được đền đáp, tháng này Chu Hi Ngạn đã đứng thứ hai thành phố.

Sau kỳ thi khảo sát tháng, Chung Thành Khê đợi anh ở cổng trường, vừa nhìn thấy đã đưa cho anh một điếu thuốc: "Có đi Đức Lai Văn không?"

Chu Hi Ngạn ngậm điếu thuốc trong miệng, chờ anh ta châm thuốc cho.

Chung Thành Khê cười gian xảo rồi bật lửa cho anh.

Chu Hi Ngạn rít một hơi, nói: "Không đi."

Chung Thành Khê: "Đánh nhau à?"

Chu Hi Ngạn không nói gì, rõ ràng là có ý từ chối.

Chung Thành Khê cắn điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống thùng rác: "Vậy tối nay đi quẩy chứ? Lần trước tôi có nói với cậu, mấy ông anh kia có cho tôi một combo ăn uống trị giá sáu trăm tám tệ, rượu nào cũng có."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có hai cô gái bước tới. Hai người mặc đồng phục học sinh, hỏi Chu Hi Ngạn: "Tối nay Chu Hi Ngạn có đi hát không?"

Chung Thành Khê nói thay anh: "Không đi."

Cô gái liếc nhìn anh ta, nói: "Đã hỏi cậu chưa?"

Chung Thành Khê: "Tôi cũng không đi."

Cả ba người bắt đầu ầm ĩ lên, anh một câu tôi một câu, vui vẻ đùa cợt qua lại. Chu Hi Ngạn rít một hơi cuối cùng rồi dập điếu thuốc, nhanh chóng rời đi. Về đến nhà thì thấy bà ngoại đang chơi mạt chược, cược với hàng xóm hai mươi tệ, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa hút vừa chửi. Nhìn thấy Chu Hi Ngạn về nhà, bà ấy cũng không buồn ngẩng đầu lên: "Bữa trưa trong bếp còn thừa.

Cháu tự mình đun lại đi."

Chu Hi Ngạn không đáp lại, nhanh chóng hỏi bà ấy: "Chìa khóa phòng ở đâu ạ?"

Bà ngoại chỉ liếc anh một cái, hỏi: "Có chuyện gì à?"

Chu Hi Ngạn đáp: "Có người muốn thuê nhà."

Bà ngoại lấy một chùm chìa khóa từ trong túi quần ra: "Thuê bao nhiêu tiền?"

Chu Hi Ngạn: "Hai ngàn sáu một tháng."

Bà ngoại không vui: "Một phòng mà cho thuê có hai nghìn sáu? Đây là vừa tỉnh ngủ ra rồi đòi thuê phòng đấy à?"

Người đánh mạt chược cùng bà ấy nói: "Hai ngàn sáu là được rồi. Ở thành phố hạng ba như này thì cơ bản đều là hơn chục ngàn tiền thuê một năm. Hai ngàn sáu một tháng thì một năm cũng hơn ba mươi ngàn rồi. Như vậy là ngon rồi."

Bà ngoại trợn tròn mắt: "Cô đang nói bậy bạ cái gì đấy? Phòng của chúng tôi là loại phòng dùng để kinh doanh mà."

Người bạn đánh bài kia có chút kinh ngạc, cũng không lên tiếng nữa.

Chu Hi Ngạn nhanh chóng lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Nhà của họ quả thực là bị phá bỏ và phải rời đi nơi khác. Bà ngoại có một trang trại chăn nuôi quy mô không hề nhỏ, ở ngay cạnh thành phố, về sau khai thác thi công nên phải phá dỡ, bà được đền bù hai triệu cộng với hơn 400 mét vuông.

Bà ngoại đã 60 tuổi nhưng lại là một người vô cùng hồ đồ, bà cảm thấy mấy người đứng ra giải thể đó lừa mình nên mới nhờ một cơ quan thẩm định ở Bắc Kinh thẩm định. Ước tính là 8 triệu nên bà nhất quyết không đồng ý, lập tức giằng co qua lại với bên giải thể một hồi.

Bọn họ nói bà có chút giấy tờ chứng minh, đúng ra chỉ đáng giá hai triệu mà thôi.

Bà ngoại tính tình không tốt, hỏi bọn họ: "Có phải nếu tôi có nhiều giấy tờ liên quan chứng minh hơn thì anh sẽ đưa ra quyết định hợp lý hơn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!