Đêm nay tuyết rơi dày đặc, tuyết dày trên cành cây ngoài bậu cửa sổ thỉnh thoảng lại rơi xuống.
Trời tờ mờ sáng, Tưởng Kinh Hi tỉnh lại trong tiếng tuyết rơi, có lẽ bên cạnh không có Chu Hi Ngạn chốc chốc lại muốn hôn muốn ôm cô, da thịt ở vành tai và sau gáy bị môi anh làm ướt không biết mấy lần, nên giấc ngủ này rất sâu. Khi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là từng lớp rèm màu trắng sương rủ xuống sàn nhà trước giường.
Trong không khí còn tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng tao nhã khiến người ta yên giấc.
Trở về phòng ở nhà, Tưởng Kinh Hi lười biếng không muốn rời giường, tiếp tục ôm chiếc gối mềm mại trong lòng, vừa như đã tỉnh vừa như chưa tỉnh, cho đến khi căn nhà yên tĩnh bên ngoài bắt đầu có tiếng quản gia và người giúp việc dọn dẹp, thỉnh thoảng đi qua cửa phòng cô sẽ vô thức đi khẽ lại.
Mí mắt thanh mảnh của Tưởng Kinh Hi nhấc lên, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ qua khe hở rèm cửa, một lúc sau, tấm rèm mỏng được vén lên, thân hình mảnh khảnh duyên dáng của thiếu nữ chậm rãi lộ khỏi chăn.
Nửa tiếng trôi qua.
Sau khi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Tưởng Kinh Hi đi tới tủ quần áo bên cạnh, khắp tủ kính treo đầy quần áo mùa đông mới nhất, nữ quản gia đã cẩn thận phân loại từ trước, nhìn thoáng qua đã thấy rực rỡ, món nào cũng sang trọng.
Mỗi một mùa đều như vậy, hàng đống quần áo được thay thế bằng những bộ mới nhất.
Ngón tay Tưởng Kinh Hi lướt qua dãy váy, cuối cùng chọn một chiếc váy dài đến mắt cá chân thêu chỉ bạc, cành mộc lan trong trẻo quấn từ thắt lưng lên đến cổ váy, tôn lên vóc dáng vừa mảnh khảnh vừa như tiên nữ của cô.
Khuôn mặt trắng trẻo không hề trang điểm, lúc ở nhà, dù yêu cái đẹp nhưng dáng vẻ của cô vẫn rất trẻ con.
Bên ngoài trời lạnh cóng, đi từ phòng khách qua một hành lang rộng trong suốt, rẽ sang là phòng trà của nhà tổ.
Tưởng Kinh Hi vén rèm châu chắn gió lên, nhẹ nhàng bước vào, cách tấm kính thủy tinh nhìn thấy mẹ cô Cố Thanh Sương đang nghiêng về phía cô, bà mặc bộ sườn xám thêu thủ công ngồi trên ghế quý phi bằng gỗ sẫm màu.
Hai bên trái phải còn có mấy phu nhân trang điểm tinh xảo đang mỉm cười nói chuyện với bà.
Dỏng tai lắng nghe thật kỹ một lát.
Người đầu tiên nhắc đến hôn sự của Hạ Tư Phạm, là một phu nhân họ Mộ đeo trang sức ngọc lục bảo, cũng trong gia tộc họ Hạ.
Theo thân phận, Tưởng Kinh Hi phải gọi bà ấy là thím.
Bà ấy nói lúc thắp hương khấn Phật, đã tìm chùa để tính một quẻ cho Hạ Tư Phạm.
Thầy kia nói người tiếp quản Hạ Thị mới có hôn nhân khó khăn như vậy, phải vẽ bùa để phá giải, bảo Hạ Tư Phạm đặt dưới đầu giường hàng ngày. Sau đó còn trách móc Dụ Tư Tình cứ nhất quyết muốn định cư ở New York, chẳng thèm quan tâm tới chuyện kết hôn của con trai ruột.
Chẳng trách bà cô nhà họ Hạ không thích gặp bà ấy, xuất thân từ một gia đình nhỏ, đúng là không ra thể thống gì.
Cố Thanh Sương nhấp một ngụm trà có độ ấm vừa phải, bình tĩnh đáp trả: "Cô cũng quan tâm nhiều nhỉ, chi bằng để cô làm chủ tất cả mọi chuyện trong nhà họ Hạ này nhé?"
Mộ Khởi nghẹn vài giây: "Thanh Sương, chị cần gì phải giễu cợt tôi như thế."
Cố Thanh Sương vốn xuất thân từ hào môn đỉnh cấp, không dễ bắt nạt như Dụ Tư Tình là trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại là vợ của trưởng gia tộc, nếu đắc tội bà, chỉ cần tùy ý đổi quy tắc gia tộc, trừ tiền sinh hoạt phí gia tộc cung cấp hàng tháng cho mấy người họ, còn khổ hơn là bị mắng chửi vài câu.
Cho nên các phu nhân ở đây chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nịnh nọt người này mười năm như một.
May mà Cố Thanh Sương cũng không phải người khó giao tiếp, ngón tay bà đặt chén trà lên bàn trà bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng xen lẫn bình tĩnh: "Cứ khua môi múa mép về người nhà mình, để bên ngoài nghe được, người biết chuyện thì nói cô bằng này tuổi rồi còn ngây thơ đáng yêu như thiếu nữ, ai không biết còn tưởng Hạ thị chúng ta dạy dỗ không nghiêm, đến cả nữ chủ nhân trong nhà còn bị người khác coi thường."
Lời này có tính sỉ nhục rất mạnh, còn chẳng thoải mái bằng trở tay tát Mộ Khởi một bạt tai.
Đúng lúc này.
Để đề phòng mẹ đại khai sát giới phá hỏng tâm trạng ngay sáng sớm, Tưởng Kinh Hi cố ý tạo ra chút tiếng động, giả vờ như không hề nghe lén, mỉm cười đi tới: "Các thím đều ở đây cả ạ?"
Mộ Khởi như nhìn thấy đấng cứu thế, nụ cười ẩn chứa sự chân thành từ tận đáy lòng: "Sao cành vàng lá ngọc nhà chúng ta lại về nhà tổ thế này, mau để thím xem xem có cao lên không nào, con đó, cuối năm mà nổi tiếng quá, nhiều đứa nhóc trong nhà làm mình làm mẩy đòi chị ký tên kia kìa."
"Qua tết Nam Chi đã hai mươi hai rồi còn cao sao được nữa, Mộ Khởi, cô xun xoe quá đấy."
"Không cao nữa, nhưng trông càng ngày càng duyên dáng, giống mẹ con hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!