Tống Kinh Hi đang đứng trong phòng thay đồ đưa ra quyết định cuối cùng.
Lúc này, bên trái cô là hai chiếc vali 28 inch đựng đầy quần áo, mỹ phẩm và nhu yếu phẩm hằng ngày… bên phải là một túi lớn đựng chăn ga gối đệm.
Mấy phút sau, khóa kéo vali được kéo lên, Tống Kinh Hi mỗi bên kéo một chiếc vali rồi đi về phía cửa.
Dì giúp việc thì xách chiếc túi lớn kia lên, đi theo cô xuống lầu.
Tống Kinh Hi biết Chu Hoài Ngạn làm việc rất nhanh, người do anh sắp xếp chắc đã ở gara chờ cô, cho nên cô đi thẳng về hướng bãi đậu xe.
Trong gara bình thường có rất nhiều xe, cô không thấy người đâu cả, cũng không biết người nọ sẽ ở trong chiếc xe nào, bèn lấy di động ra định gửi tin nhắn hỏi thử.
Đúng lúc này, cửa sau của một chiếc xe Mercedes – Benz đỗ cách đó không xa đột nhiên mở ra. Đầu ngón tay Tống Kinh Hi hơi dừng lại, ngước mắt lên, nhìn thấy Chu Hoài Ngạn đã lâu không gặp từ bên trong bước xuống.
Cô không nhắn tin nữa, cứ thế nhìn anh bước tới đón lấy hai chiếc vali của cô.
Lão Dương cũng vội vàng xuống xe xách hành lý, Chu Hoài Ngạn đứng bên cạnh xe, quay đầu lại: "Lên xe."
Tống Kinh Hi khựng lại một lúc lâu: "Sao lại là anh?"
"Tiện đường nên đưa em đến trường luôn." Chu Hoài Ngạn lại ra hiệu cho cô lên xe, "Lên đi."
Tống Kinh Hi: "…Ồ."
Sau khi đặt hành lý xong, lão Dương lái xe ra khỏi tầng hầm.
Dọc theo đường đi, trong xe rất yên tĩnh, Tống Kinh Hi và Chu Hoài Ngạn mỗi người ngồi một bên, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Chu Hoài Ngạn không nói lời nào là bởi vì bình thường anh vốn kiệm lời, Tống Kinh Hi thì lại càng không bình thường.
Đương nhiên không phải vì cô cảm thấy xấu hổ nên mới không nói lời nào, cô chỉ là không muốn để ý đến anh thôi!
Đừng tưởng rằng bây giờ đưa cô đến trường là có thể bù đắp khoảng thời gian anh không về nhà vừa rồi… Chẳng phải cô chỉ tỏ tình thôi sao, có cần thiết phải như thế không!
Không bao lâu sau, xe dừng lại trước cổng trường đại học Minh Hải.
Hôm nay trước cổng trường có rất nhiều xe, hầu hết đều là phụ huynh đưa con đến trường. Vì lý do an toàn nên hôm nay xe bên ngoài không được phép vào trong, Chu Hoài Ngạn bảo lão Dương đỗ xe bên đường rồi lấy hành lý xuống.
Lão Dương cầm túi đồ lên, đưa tay định đẩy luôn cả chiếc vali. Nhưng Chu Hoài Ngạn đã ngăn lại, nhận lấy hai chiếc vali, nói: "Để tôi làm cho."
Tống Kinh Hi liếc nhìn anh, không thèm để ý, đi thẳng tới cổng ra vào.
Sau khi bước vào cổng trường đại học Minh Hải sẽ gặp một con đường rợp bóng cây. Lúc này, bên cạnh đường là từng sạp hàng đến từ các khoa khác nhau, thấy tân sinh viên ngơ ngác bước vào bọn họ sẽ lập tức chạy đến hỗ trợ chỉ đường hoặc là xách hành lý giùm.
Tống Kinh Hi bước chậm trên đường, trong tay trống trơn, nhưng dáng vẻ của cô rất bắt mắt. Thế là chẳng mấy chốc đã hai chàng trai tiến tới, nói: "Là đàn em đúng không? Có cần bọn anh giúp em chuyển hành lý không?"
Tống Kinh Hi khó hiểu liếc nhìn cậu ta: "Anh xem trên tay tôi có hành lý không?"
Chàng trai: "Hahaha, đúng là không có. Vậy chẳng lẽ em không phải là tân sinh viên? Không thể nào, anh chưa từng gặp em bao giờ."
Trường đại học mặc dù rất lớn, người cũng đông đúc, nhưng người đẹp thì lúc nào cũng nổi bật hơn, đặc biệt là những người có ngoại hình giống như Tống Kinh Hi. Không có lý nào mà người trong đại học Minh Hải không biết đến cô.
"Vậy, em học năm mấy? Chuyên ngành gì?"
Chu Hoài Ngạn và tài xế đi phía sau Tống Kinh Hi, từ xa anh đã thấy cô bị hai chàng trai ngăn lại. Anh khẽ cau mày, đi lên phía trước: "Sao vậy?"
Hai chàng trai chưa nghe Tống Kinh Hi trả lời đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai xuất hiện. Bọn họ thoáng sửng sốt, hết nhìn Chu Hoài Ngạn lại nhìn sang Tống Kinh Hi, lắp bắp nói: "Bọn em giúp chuyển hành lý…."
Chu Hoài Ngạn từng học ở đại học Minh Hải bốn năm nên biết rõ nơi này như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết chuyện mỗi năm khi tân sinh viên nhập học sẽ có một nhóm người đến hỗ trợ, hơn nữa trong đó luôn có những người chuyên "săn bắt" các đàn em xinh gái đáng yêu như thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!