Trên sân khấu cách đó không xa đang diễn ra tiết mục cuối cùng, Tống Kinh Hi cúp điện thoại, vội vàng đi ra ngoài.
"Kinh Hi!" Hứa Thanh đuổi theo cô, lúc này cô mới sực nhớ ba người họ nói muốn đi ăn khuya.
Hứa Thanh: "Cậu đi đâu vậy?"
Tống Kinh Hi: "Chắc lát nữa tớ không đi ăn lẩu với mọi người được rồi, trong nhà có chút việc, phải đi trước."
Hứa Thanh nheo mắt, dùng tông giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Chút việc của cậu là "anh Chu" ấy hả?"
Tống Kinh Hi cũng nheo mắt nhìn cô ấy, biểu cảm khoa trương của hai người ăn ý như hai thám tử ngốc cùng phát hiện ra manh mối thái quá gì đó.
"Tớ hiểu rồi, cậu đi đi!" Hứa Thanh lập tức nói.
"Ừm!"
Đợi Tống Kinh Hi đi rồi, Hứa Thanh mới đi về phía hai chàng trai còn lại: "Nhà cậu ấy có việc nên không đi ăn nữa."
Trình Tiếu Khải: "Hả… Vậy chúng ta còn đi ăn không?"
Khóe miệng Chu Tự Nam giật giật: "Cậu ta không có ở đây thì không ăn nữa sao? Đương nhiên là ăn rồi, đi thôi."
——
Xe taxi nhanh chóng di chuyển về phía trước, Tống Kinh Hi đi theo địa chỉ Trần Mục Phi nói, tới một địa điểm ăn chơi có tên M1 club.
Bởi vì chưa đủ tuổi nên cô chưa từng tới nơi này, nhưng đã từng nghe nói qua. Nơi này là một câu lạc bộ tư nhân tích hợp quán bar, nhà hàng cao cấp, KTV và các cơ sở giải trí khác.
Xa hoa và sang trọng, một chốn ăn chơi đốt tiền đỉnh cao.
Sau khi xuống xe, Tống Kinh Hi đi tới cửa thì quả nhiên bị ngăn lại. Có điều cô cũng bình tĩnh, trực tiếp báo tên Trần Mục Phi và Chu Hoài Ngạn, người ở cửa dùng bộ đàm liên lạc xác nhận, cuối cùng không cần xem chứng minh thư đã để cho cô đi vào.
"Lối này, mời vào, cô Tống." Tống Kinh Hi được một nhân viên phục vụ dẫn đường, qua hết bãi cỏ rộng lớn lại đến một hành lang được trang trí lộng lẫy, cuối cùng đi đến trước cửa một phòng bao.
Nhân viên phục vụ giúp cô mở cửa ra, cung kính đứng đợi ngoài cửa.
Tống Kinh Hi khẽ gật đầu với anh ta rồi đi vào trong.
Diện tích phòng bao rất lớn, vị trí gần cửa có một quầy bar, bartender bên trong đang pha chế rượu. Vào trong nữa là một chiếc sofa cực lớn, trên bàn trà bày biện các loại trái cây, món ngon và đồ uống, xa hơn bên trong còn có một số trò chơi giải trí.
Xa nhất trong tầm mắt là một ban công lộ thiên khổng lồ có đèn nhấp nháy, nước ở giữa bể bơi tỏa ra thứ ánh sánh xanh thẳm.
Tống Kinh Hi liếc mắt nhìn qua, thấy có khoảng mười lăm mười sáu người.
Nhưng tầm mắt của cô nhanh tập trung vào một người trong đó, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen và quần tây cùng màu, ống tay áo sơ mi được xắn lên để lộ khuỷu tay rắn chắc. Không biết bởi vì nóng hay vì lý do nào khác mà cúc áo trên cùng bị cởi ra hai cái, khiến anh bớt đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần lười biếng và tùy hứng.
Lúc này anh đang nghiêng đầu nói chuyện với Trần Mục Phi bên cạnh, ánh đèn xanh dịu mờ ảo chiếu vào khuôn mặt đẹp tựa như tranh của anh.
"Này! Em gái đến rồi!" Trần Mục Phi nhìn thấy cô trước, bèn hô một tiếng.
Sau đó Tống Kinh Hi thấy Chu Hoài Ngạn ngước mắt nhìn sang đây, ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại cảm thấy tim mình như thắt lại.
Mọi người trong phòng nghe vậy cũng nhìn sang, vừa rồi bọn họ đã nghe Trần Mục Phi nhắc về Tống Kinh Hi, trong lúc nhất thời đều tò mò không biết cô em gái khiến Chu Hoài Ngạn tự mình dẫn đi mua quần áo trông như thế nào.
Lúc này nhìn thấy người đến, ai nấy đều bất ngờ. Cô bé này có khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, đường nét thanh tú, làn da trắng ngần, ánh mắt linh động mà xinh đẹp, nhưng cũng không hoàn toàn thuộc kiểu đáng yêu. Đôi mắt màu nâu trà đó khi nhìn người khác còn mang theo vài phần cao ngạo, xa cách và lạnh lùng.
Bởi vì vừa mới xuống sân khấu nên cô vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh bạc rực rỡ chói mắt, trên làn váy lấp lấp những chấm sao giống như giải ngân hà đang tỏa sáng. Nếu cô đứng yên bất động, thật sự sẽ khiến người khác lầm tưởng đây là một con búp bê tinh xảo đắt tiền.
"Mẹ kiếp, em gái trông xinh thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!